Phó Hạo Minh như bừng tỉnh mộng qua loa đáp lại một tiếng, quay đầu lạiliếc nhìn ta một chút. Ta làm bộ như không có chuyện gì đi tới bên cạnhcon ngựa của Tiết Trăn Trăn, Tôn Tham tướng từ lâu đã đợi ở đó, ta mộtcước đạp lên đầu gối Tôn Tham tướng xoay người lên ngựa. Chờ ta ngồivững vàng lại nhìn về phía trước, Phó Hạo Minh cũng đã lên ngựa. Từ phía sau nhìn tới, bóng lưng rộng lớn của Phó Hạo Minh che đi toàn bộ thânthể nhỏ nhắn yêu kiều của Tiết Trăn Trăn, chỉ có khi gió rét thổi qua,mép váy của Tiết Trăn Trăn mới khẽ bay lên, để người ta biết trên conngựa này còn có một nữ tử nữa. Con đường núi khôi phục lại sự yên tĩnh,tuyết ngừng rơi, gió cũng nhỏ dần. Vầng trăng sáng giống như một chiếcmâm bạc lớn treo trên trời, trút xuống ánh sáng bàng bạc khắp vùng đồinúi.
Trời đất một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng ngựa đạp trên tuyết vang trọnggiữa vùng núi hoang vu. Nhìn về phía trước, Phó Hạo Minh giống như nóigì đó với Tiết Trăn Trăn, người hơi nghiêng về phía trước, đầu cúi thấpxuống, giọng nói êm dịu lắng sâu trong lòng người. Con ngựa của Phó HạoMinh đi rất nhanh, thoáng chốc đã cách chúng ta tới sáu, bảy trượng. Tacực lực cho ngựa đi theo thật sát, nhưng bởi vì cưỡi ngựa không thànhthục, dù nỗ lực cũng phí công vô ích. Không biết tại sao, ta ngược lạiquên hết con đường núi đầy tuyết đọng, quên cả chuyện móng ngựa trượtvừa rồi, một lòng một dạ suy nghĩ xem có muốn kéo dài khoảng cách vớicon ngựa dẫn đường phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-gia-hoang-hau/2410121/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.