Rời kinh thành đã sắp bảy ngày, tuy nói tốc độ đi đã rất nhanh, nhưng đường đi hướng về Mạc thành vẫn không nhìn thấy đích. Ngoại trừ phụ thân tacùng cha con Thượng Quan Tước, không có ai khác biết ta theo đoàn lươngthảo lần này tới Mạc thành. Đối với người ngoài, ta chỉ là một ngườithân thích trong cung, theo quân tới Mạc thành chăm sóc cuộc sống thường ngày của Hoàng thượng, cũng là chuyện bình thường. Cộng thêm ta cả ngày ở trong chiếc xe ngựa đơn sơ nhưng cũng tính là rộng rãi, hầu như không lộ diện, không gây quá nhiều chú ý với người khác. Phụ thân cố ý nhờNgự Lâm quân Thích tướng quân khâm điểm chừng mười cao thủ thân tín dưới sự chỉ huy của Tôn Tham tướng bảo vệ an toàn cho ta. Bọn họ cưỡi ngựađi ngay bên cạnh xe ngựa của ta, trông nom chu toàn gió thổi không lọt,cũng khiến cho ta cảm thấy hơi an tâm.
Trong điện Chiêu Dương, ta chỉ mang Lạc Nhi cùng Tiết Trăn Trăn đi theo. Mang Lạc Nhi theo vốn là điều hiển nhiên, sau khi trải qua một loạt sự kiệnkhi trước, tín nhiệm của ta đối với tiểu cô nương này đã không có gì sosánh được. Còn tại sao lại mang theo Tiết Trăn Trăn? Hiện tại nghĩ tớiđiều này, ta ngược lại có chút khó hiểu quyết định khi đó của chínhmình. Có thể ta cần một người trầm mặc ít nói ở bên cạnh làm bạn, hoặclà vì tầng quan hệ của nàng và Hứa cô cô, khiến cho ta có cảm giác antâm không rõ lí do. Truy tìm căn nguyên, ta lại không có được một đáp án chính xác. Nhưng dù sao thời khắc cuối cùng trước khi xuất phát, ta lại tuyên nàng đi theo. Một khắc kia, nàng không nói gì, thậm chí vẻ mặtkinh ngạc cũng không có, chỉ bình tĩnh lĩnh chỉ tạ ân, sau đó cùng vớiLạc Nhi bận rộn thu xếp chuẩn bị hành lí. Tới một nơi tràn ngập máu tanh chết chóc, đối với bất kỳ thiếu nữ nào đều là một chuyện đáng sợ, nhưng nàng ngoại trừ lặng lẽ chấp nhận, thì ngay cả một một cái nhíu mày cũng không có. Nhìn thấy những điều này, trong lòng ta không khỏi có chútbất an, quyết định này đối với ta rốt cuộc là tốt hay xấu? Có lẽ chỉ cóthời gian mới có thể cho ta đáp án.
Càng đi về phía Bắc, khí trời càng lạnh. Từ tối hôm qua, tiết trời đã u ámtới mức dường như muốn đổ sập xuống, mắt thấy trận bão tuyết này bất cứlúc nào cũng có thể quét tới. Quả nhiên sáng sớm hôm nay vừa mở mắt ra,liền nhìn thấy bên ngoài khắp nơi đều là một màu trắng xóa. Hoa tuyếttrắng như lông ngỗng bay xuống dày đặc, đất trời tựa như treo lên mộttấm màn trắng bị gió lớn thổi qua nặng nề đập vào đoàn đại quân áp tảilương thảo. Cho dù trên người quấn chặt thảm lông chồn tía, trong tay ôm lò sưởi nhỏ, nhưng gió rét lùa qua khe hở trên mành, vẫn khiến mũi tađỏ rực lên, tiết trời quả thực lạnh quá mức. Thật khó có thể tưởng tượng binh sĩ bên ngoài đi đường gian nan như thế nào. Lạc Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, chưa từng gặp qua tình cảnh như vậy, trừ việc run cầm cập, chỉ không ngừng nói thầm, tại sao Hoàng thượng lại muốn cho Hoàng hậu nương nương ta mang theo long tử chạy tới Mạc thành xa lắc như vậy. Chỉ cóTiết Trăn Trăn, lúc này ngược lại, đem theo nàng đi lại có tác dụng lớn, trừ việc thiếu lời ít nói, nàng chăm sóc ta vô cùng chu toàn.
“Nương nương”, Tôn Tham tướng ở bên ngoài mành cẩn thận gọi ta. Bởi vì thânphận của ta đặc thù, tiếng nói của Tôn Tham tướng đè thấp tới mức gầnnhư không thể nghe được. “Qua một canh giờ nữa, chúng ta sẽ tới trạmdịch vùng đồng bằng Vân Thiều quan, đêm nay nghỉ lại ở nơi đó. Vi thầnđã phái người vào chuẩn bị gian phòng cho nương nương, nương nương không cần bận tâm. Đến khi trời vừa sáng sẽ xuất phát từ Vân Thiều quan,nhiều nhất không tới hai ngày đi đường nữa sẽ tới Mạc thành”.
Vân Thiều quan, được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất hiểm quan, từ xưa tớinay đều là nơi nhà binh tranh đấu. Tuy rằng gọi là Vân Thiều quan, nhưng thực chất là một thành trấn không lớn không nhỏ nhân khẩu có hơn mộtvạn. Vân Thiều quan không chỉ là đầu mối giao thông nối liền mười sáutỉnh phương Bắc, mà còn là lối đi duy nhất từ Trung Nguyên tới trọngtrấn Mạc thành. Xung quanh là núi Mông La Cách chót vót hiểm trở vây lấy Vân Thiều quan, dễ thủ khó công. Không phóng đại chút nào khi nói rằng, Vân Thiều quan là cánh cửa uy hiếp cuối cùng của Hoàng triều ThượngQuan với các thế lực phương bắc, cũng là một cứ điểm nhất định phải bảovệ. Mà nơi này, đối với tộc nhân Tư Đồ gia chúng ta, lại càng có ý nghĩa không bình thường. Tổ tiên của Tư Đồ gia Tư Đồ Kỳ, là bạn tâm giao củaHoàng Đế khai quốc Hoàng triều Thượng Quan – Thượng Quan Đạt, huynhtrưởng của vị Hoàng hậu đầu tiên Tư Đồ Địch, chính là vì cứu Thượng Quan Đạt trong cuộc chiến quyết định căn cơ vững vàng của Hoàng triều Thượng Quan – “chiến dịch Vân Thiều”, đỡ thay Thượng Quan Đạt một mũi tên độccủa kẻ thù. Sau khi Tư Đồ Kỳ nắm tay Thượng Quan Đạt giao phó chuyện của muội muội liền trút xuống hơi thở cuối cùng. Sau này Thượng Quan Đạtbình định Trung Nguyên, liền thành lập “Trung Nghĩa đường” ở Vân Thiềuquan, để hậu thế đời đời nhớ ơn Tư Đồ gia trung hiếu tiết nghĩa. VânThiều quan, trở thành nỗi thương tâm của Tư Đồ gia, cũng là nơi vinhquang của Tư Đồ gia được ca tụng cho tới ngày nay.
Nghe Tôn Tham tướng nói, để đảm bảo đoàn đại quân áp tải lương thảo đi đường thuận lợi, Thượng Quan Tước đã phái người yêu cầu dân công ngày đêm thu dọn băng tuyết phủ kín trên đường. Mắt thấy bên ngoài tuyết lớn đầytrời, trong lòng ta không khỏi lo lắng đường đi tới Vân Thiều quan không biết sẽ xóc nảy gồ ghề như thế nào. Mấy ngày nay, ta mơ hồ cảm thấychút động tĩnh của hài tử trong bụng. Kinh hỉ qua đi, không khỏi càngthêm lo lắng đường xa mệt nhọc, không biết liệu có tạo thành ảnh hưởngkhông tốt gì với hài tử hay không. Xoa phần bụng đã nhô lên, ta khôngkhỏi nhớ tới Dương nhi ở lại trong hoàng thành, rời đứa trẻ này mới vàingày, trong lòng đã nhớ tới phát hoảng, chính mình tựa hồ đã hoàn toànkhông nhớ rõ, nó là huyết mạch của kẻ thù. Nghĩ tới Đinh Phu nhân, tráitim ta không khỏi đập mạnh. Trải qua mấy ngày tốt đẹp, nhưng cái tên của nữ nhân này vẫn như ác mộng quấn quít lấy ta không tha. Ta không khỏihít sâu vài hơi ổn định tinh thần, mới mở miệng dặn dò Tôn Tham tướngbên ngoài rèm chướng: “Đông Dịch, ngươi để những người còn lại đi trướctới trạm dịch nghỉ ngơi. Bổn cung muốn tới Trung Nghĩa đường tế bái tổtiên Tư Đồ gia một chút. Ngươi không cần kinh động tới những người khác, chọn vài binh lính Ngự Lâm quân nhanh nhẹn đi theo ta bảo vệ là được”.Từ sau lần đầu tiên gọi tên Tôn Tham tướng ngày Hứa cô cô xảy ra chuyện, danh xưng này cũng không thay đổi. Đối với hán tử trung thực chất phácnày, ta bây giờ có một loại cảm giác ỷ lại khó tả.
“Vi thần lĩnh chỉ”, Tôn Tham tướng vĩnh viễn sẽ không hỏi lí do ta muốn làm bất cứ chuyện gì, chỉ vô điều kiện chấp hành mệnh lệnh của ta. Có thểđây cũng là một phần nguyên nhân ta ỷ lại vào hắn. “Nương nương, chúngta…”, Lạc Nhi muốn nói gì đó, nhưng liếc nhìn ánh mắt sắc bén của ta,cuối cùng không nói ra nữa. Ta đương nhiên hiểu rõ, đêm tối giá lạnh,lại ở trong thành lũy cô độc chốt hiểm, với một hài tử mới chừng mườituổi, nàng chỉ muốn sớm một chút đến trạm dịch ăn cơm no, sau đó ngủngon giấc trong chăn đệm ấm áp. Nhưng nàng làm sao hiểu được, ta dẫu làHoàng hậu cao cao tại thượng, cũng chỉ là một nữ tử chưa tới hai mươituổi. Chỉ là bởi vì sinh ra trong Tư Đồ gia, nhất định phải gánh váctrên vai áp lực nặng nề người bình thường không thể tưởng tượng, đi đốimặt với hiểm cảnh đao kiếm leng keng nam tử bình thường cũng không nhịnđược cau mày lùi bước. Mà lần này tới Mạc thành, vận mệnh sẽ ra sao, tahoàn toàn không biết, ta cần tổ tiên vào lúc này cho ta chút an ủi trêntinh thần.
Tổ tiên Tư Đồ gia sau khi chết được các Hoàng Đế Hoàng triều Thượng Quankhông ngừng truy phong, Trung Nghĩa đường cũng liên tục được chỉnh đốnmấy lần, đến nay đã giống như một cung điện quy mô không nhỏ. Ta đượcTiết Trăn Trăn đỡ xuống xe ngựa, trước mặt chính là cửa lớn chính điệnsừng sững khí thế ép người. Toàn bộ Trung Nghĩa đường dùng gạch xanhtường đỏ, đền miếu nguy nga, rường cột chạm trổ, mái cong đấu củng [1],cung điện lầu các san sát nối tiếp nhau. Ngay cả ta thường xuyên ra vàophủ Tể tướng cùng hoàng cung, cũng không khỏi bị chấn động nho nhỏ.Tuyết vẫn không ngừng rơi, nhưng gió đã dịu bớt, một nhóm người chừngmười người chúng ta đi theo thủ vệ Trung Nghĩa đường đi qua con đườnglát gạch xanh bị tuyết phủ. Chân giẫm lên lớp tuyết dày, vang lên tiếngkêu lạo xạo, trong màn đêm yên tĩnh, ở nơi hiu quạnh này, khiến người ta nghe mà đột nhiên cảm thấy thê lương. Ta khoác áo choàng lông chồn tíadày, vịn vào tay Tiết Trăn Trăn đi tới. Ta nhìn dấu chân của chính mìnhlưu lại trên mặt tuyết, trong chớp mắt đã bị tuyết rơi vô thanh vô thứcxóa đi. Tình cảnh này không khỏi khiến cho ta cảm thán, không nhịn đượcnhẹ nhàng bật thốt lên: “Nhân sinh đáo xử tri hà tự? Ứng tự phi hồng đạp tuyết nê” [2]. Nhân sinh không thể lường trước tựa như dấu chân hồngnhạn không lưu lại trên tuyết, một năm trước ta làm sao có thể nghĩ tớicuộc sống như ngày hôm nay?
——[1] Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm nhữngthanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuôngchèn giữa các củng gọi là đấu.
Nguồn: Từ điển Lạc việt.——
Vừa dứt lời liền nghe thấy nữ tử luôn trầm mặc không nói bên cạnh tiếp nửacâu dưới: “Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo, hồng phi na phục kế đôngtây” [3]. Ta dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía người vừa nói. Gòmá của nàng dưới ánh sáng của ngọn đuốc toát ra một vẻ đẹp ảm đạm, đường viền rõ ràng rồi lại mơ hồ, phảng phất như cùng ta là hai thế giới.Nàng không quay đầu nhìn ta, chỉ nghiêm túc nhìn con đường dưới chân,nhưng bàn tay đỡ lấy tay ta dường như nắm chặt hơn một chút. Nếu khôngphải vừa rồi nghe thấy rõ ràng, chỉ sợ ta sẽ cảm thấy đây là ảo giác.Muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng lúc này nói bất cứ cái gì đều khôngphù hợp. Lời còn chưa ra khỏi miệng vẫn là nhịn xuống, chỉ hết sứcchuyên chú nhìn con đường dưới chân. Tiết Trăn Trăn bên cạnh cũng khôngcó chút khác thường nào, hai người song song đồng hành khôi phục lạikhoảng cách chủ tớ sau một khắc tâm hồn gặp gỡ kia.
——[2], [3] Đoạn thơ trích trong bài “Hoài Cựu” của Tô Đông Pha.
Dịch thơ:
“Đi về đâu hỡi, kiếp con người?
Tựa cánh chim bằng lướt tuyết rơi
Đây đó dấu chân còn đọng tuyết,
Mà đâu hình bóng đã mù khơi”.
(Bản dịch của Lộc Mai).——
Đi qua cổng chào hai bên xếp đá, đền thờ, gác chuông, lầu canh, lầu giữđao, rốt cuộc đi tới chính điện cung phụng tượng đồng của tổ tiên Tư Đồgia Tư Đồ Kỳ. Phía trên treo một tấm biển do Thái tổ Hoàng đế ThượngQuan Đạt ngự bút thân thư ghi “Vạn cổ thần cương [4]”. Trong lòng takhông khỏi hơi chua xót, một đại trung thần vì Hoàng Đế ngay cả mạngcũng không màng, Hoàng Đế nào sẽ không thích chứ? Chính điện được mườimấy cây đuốc chiếu sáng, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ điện vô cùng sạchsẽ, hiển nhiên mỗi ngày đều có người quét tước. Tượng đồng của tổ tiêncao hơn một trượng, người mặc áo giáp nặng, tay trái đặt chéo bên hông,tay phải nắm cây thương Tử Linh [5] vang danh xa gần, khí phách anh hùng tràn ngập, trông rất sống động. Một tượng đồng khác trên thân trụ cókhắc một câu tổ tiên truyền lại: “Cha không từ ái, con không thể bấthiếu; quân có không hiểu, thần không thể bất trung”. Ta hai tay tạothành hình chữ thập đứng trước tượng đồng, trong lòng yên lặng nói, tổtiên, người nếu trên trời có linh, sao lại để cho Thượng Quan gia cùngTư Đồ gia đi tới cục diện không thể vãn hồi ngày hôm nay? “Người nào?”,ta đột nhiên nghe thấy Tôn Tham tướng hướng về phía ngoài cửa điện hétlên giận dữ, chừng mười thị vệ Ngự Lâm quân trong chớp mắt đã làm thànhmột nửa vòng tròn, che phía trước ta. Ánh lửa cháy rừng rực, bọn họ đềuđã rút kiếm ra khỏi vỏ, sát khí bức người. Ta từ khoảng cách giữa bọn họ nhìn ra, ngoài điện ngoại trừ hoa tuyết dày đặc gào thét, không còn thứ gì khác.
[5] Chỗ này trong bản raw bị khuyết mất tên vũ khí, mình để tạm “cây thương”.——
Từ sau sự kiện Hứa cô cô bị giết, ta đối với chuyện thích khách đã mất cảm giác. Hiện tại chỉ là rất ngạc nhiên, được mọi người bảo hộ phía sau,trong lòng cũng không cảm thấy bao nhiêu sợ hãi. Lạc Nhi đã kinh hoảngtrốn xuống dưới bệ thờ, khuôn mặt nho nhỏ chôn chặt sau đầu gối, ngườicũng run lẩy bẩy. Nhưng Tiết Trăn Trăn lúc này lại khiến cho ta phảinhìn với cặp mắt khác, nàng một bước vọt tới trước người ta, kéo tay tara phía sau lưng nàng, đôi mắt nàng cảnh giác nhìn chằm chằm phía bênngoài điện. Tuy rằng không nhìn về phía ta, nhưng lời nói của nàng kiênđịnh mạnh mẽ động viên ta: “Nương nương, không có chuyện gì, không cầnphải lo lắng”.
Thị vệ một trận hỗn loạn, ta lúc này mới nhìn rõ ngoài điện quả nhiên cómột bóng đen kéo dài từ từ tới gần. Người đến dáng cao gầy, trang phụcăn mặc rất bình thường, nhưng trên tay cầm một thanh bảo kiếm cán dàibên hông không rời. Ta dời ánh mắt lên gương mặt của hắn, mày kiếm mắtsáng, khí thế hiên ngang, mà càng làm cho ta giật mình thực sự là đôimắt tựa như hai hồ nước sâu không thấy đáy. Cố nhân trở về sao? Ở miếuQuan Âm rất lâu về trước, hay vốn là người xuất hiện trong giấc mộng. Là hắn? Sao lại có thể là hắn? Nhưng không phải hắn còn có thể là ai? Đôimắt màu hổ phách vào giờ phút này rõ ràng như vậy. Ta còn đang suy nghĩ, người đã quỳ gối hành lễ: “Vi thần Phó Hạo Minh tham kiến Hoàng hậunương nương”. Bên tai đều là tiếng leng keng của bội kiếm va chạm vớinền gạch xanh khi hắn quỳ xuống, giọng nói của hắn vẫn như trước, khôngnóng không lạnh. Nam tử kia ở miếu Quan Âm nói với ta “Xá đắc xá đắc,hữu xá hữu đắc”, nam tử bưng chén thuốc buộc ta uống, nam tử ta cho rằng đời này kiếp này sẽ không còn gặp lại, hiện giờ đang quỳ gối trước mặtta.
“Vi thần Phó Hạo Minh phụng ý chỉ của Hoàng thượng, cố ý ở đây cung nghênhHoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an”, Phó HạoMinh vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội cùng một phongthư. Hắn vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích, hai tay giơ cao chờ Tôn Thamtướng qua nhận lấy. Tôn Tham tướng cẩn thận từng li từng tí một đi tới,tiếp nhận phong thư cùng ngọc bội, sau đó chuyển tới cho ta. Ngọc bội ta đương nhiên biết, đó là ngọc bội Thượng Quan Bùi luôn mang theo bênngười, một mặt ngọc được bậc thầy Lâu Kim Thạch khắc bốn chữ “Phúc thọhằng xương” [6], mặt còn lại là một chữ “Bùi” mạnh mẽ hữu lực. Ta biếtngọc bội này là có một đôi, là Tiên Hoàng Thượng Quan Sân ban cho vàothời điểm Thượng Quan Bùi và Đinh Phu nhân thành hôn. Miếng ngọc bội còn lại vào lúc Liêu cô cô xử lí thi thể của Đinh Phu nhân, ta từng nhìnthấy ở trong số di vật của nàng. Cũng giống như vậy, được làm ra từ taynghề khéo léo tuyệt diệu của Lâu Kim Thạch, một mặt là “Phương linh vĩnh kế” [7], mặt kia là khuê danh của Đinh Phu nhân “Thải Chi”. Không biếtkhi trượng Thượng Quan Sân ngự tứ đôi ngọc bội nhìn như chúc phúc thựcra là thị uy này, là mang theo tâm lý báo thù như thế nào. Ai có thể ngờ tới, Thượng Quan Bùi đối với Đinh Phu nhân dung mạo không xuất sắc nàylại có tình cảm sâu đậm như thế nào, mà qua nhiều năm như vậy, Đinh Phunhân đối với Thượng Quan Bùi cũng là hết lòng hết dạ. Cùng tranh caothấp với một kẻ đã chết không có chút ý nghĩa nào, ta để Liêu cô cô đemmiếng ngọc bội kia chôn cùng Đinh Phu nhân, xem như chút thành ý cuốicùng đối với đôi phu thê hoạn nạn tình thâm bọn họ.
——[6] Phúc thọ hằng xương: Hạnh phúc vĩnh cửu.
[7] Phương linh vĩnh kế: Xuân xanh vĩnh viễn.——
Mở giấy viết thư ra, nét chữ quen thuộc của Thượng Quan Bùi đập vào mắt.Hắn theo học danh gia chữ Khải Triệu Chiêu Dung, một tay chữ viết tớicảnh đẹp ý vui. Theo như trong thư, Phó Hạo Minh quả nhiên là phụng ýchỉ của Thượng Quan Bùi tới đây đợi ta đại giá. Thượng Quan Bùi cũngkhông mong muốn người khác biết Hoàng hậu cũng xuất cung tới Mạc thành,vì thế hắn cố ý phái Phó Hạo Minh dẫn đám người chúng ta bí mật tiến vào trong quân doanh. “Làm sao ngươi biết bổn cung sẽ tạm dừng ở TrungNghĩa đường?”, ta nhìn Phó Hạo Minh vẫn đang quỳ trên mặt đất, Phó Thamtướng, càng xác thực hơn một chút. Thượng Quan Bùi không biết vận dụngvây cánh gì, cứu hắn ra từ trong đại lao bộ Hình, không chỉ có vậy, cònbí mật điều hắn tới tiền tuyến, đi theo bên người. Có điều cẩn thận nghĩ lại, cũng là hợp tình hợp lí. Thượng Quan Bùi đi tới địa bàn của nhị ca ta, tự nhiên là phải cảnh giác mọi đường. Mà là người Thượng Quan Bùitin cậy nhất, Phó Hạo Minh xuất hiện ở đây, cũng không cảm thấy kì quái.
“Nương nương, có thể nói chuyện riêng một chút hay không?”, Phó Hạo Minh nhìnta bằng ánh mắt dò xét, vẻ mặt bình tĩnh. “Các ngươi đều lui ra ngoài,đợi bên ngoài điện đi”, ta phân phó. Hết thảy thị vệ đều thu hồi binhkhí, nối đuôi nhau ra ngoài. Tiết Trăn Trăn nhìn ta một chút, lại cúiđầu nhìn Phó Hạo Minh đang quỳ trên mặt đất, thanh âm vang dội nói mộtcâu: “Nương nương, chúng nô tài đều ở bên ngoài điện, người bất cứ lúcnào cũng có thể tuyên vào”. Ta hiểu rõ, câu nói này là nói cho ta nghe,càng là cho Phó Hạo Minh nghe. Vừa dứt lời, Tiết Trăn Trăn liền xoayngười kéo Lạc Nhi đang trốn dưới bệ thờ, theo thị vệ ra ngoài điện.
“Đông Dịch, ngươi lưu lại”, ta gọi Tôn Tham tướng đang quay người địnhđóng cửa lại. Bàn tay đang muốn đóng cửa cửa hắn ngừng lại giữa khôngtrung, nhưng người không chút do dự, đi vào đại điện, sau đó lại đóngchặt cửa. Không có mười mấy cây đuốc soi sáng, trong đại điện lập tứctối lại, chỉ có ánh nến lập lòe chiếu lên gương mặt người biến ảo khôngngừng. “Ngươi tiến lên nói đi”, ta vừa cho Phó Hạo Minh đứng dậy, vừa ra hiệu để Tôn Tham tướng đứng giữa ta và hắn. Hiện tại, ta thà rằng trước tiểu nhân sau quân tử, đối với người đã từng muốn hại ta Phó Hạo Minh,phòng bị thế nào đều không quá đáng. Phó Hạo Minh nhìn Tôn Tham tướngnửa người che trước mặt hắn, do dự có nên nói ra hay không. “Phó Thamtướng, ngươi cứ nói đi, không sao cả. Tôn Tham tướng không phải ngườingoài”. Ta cũng nhìn ra sự chần chừ của hắn.
Nếu ta đã lên tiếng, Phó Hạo Minh cũng không tiện lại từ chối. “Nươngnương, Hoàng thượng lần này cố ý để người đi theo đoàn áp tải lương thảo tới Mạc thành, thực ra cũng là bất đắc dĩ. Hoàng thượng nói nếu nươngnương đi tới Vân Thiều quan, nhất định sẽ tới Trung Nghĩa đường bái kiến tổ tiên Tư Đồ gia, vì lẽ đó…”, hắn dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía ta. Gương mặt của ta gần như ẩn giấu hoàn toàn sau lưng Tôn Thamtướng, Phó Hạo Minh đương nhiên không thể nhìn thấy gì. Hắn liền tiếptục nói: “Trấn Quan Đại Tướng quân Tư Đồ Giác đại nhân vì cứu Hoàngthượng, trúng tên độc, tính mạng đang nguy kịch”. Đầu của ta “ầm” mộttiếng, những lời tiếp theo của Phó Hạo Minh chỉ còn là những tiếng lờmờ. Ta chỉ mơ hồ thấy được miệng hắn cử động, nhưng cụ thể hắn nói gì,lại hoàn toàn không nghe thấy. Nhị ca ta Tư Đồ Giác, nhị ca dũng mãnhthiện chiến, thiếu niên anh hùng, từ mười lăm tuổi đã theo thúc phụchinh chiến Nam Bắc, hai mươi mốt tuổi liền một mình bắt sống tướng quân Bắc Triều, lập vô số chiến công, nhị ca từ nhỏ chỉ ta tập võ luyệnkiếm, nhị ca nuông chiều ta hết lòng, nhị ca được vô số bách tính Hoàngtriều Thượng Quan xưng tụng là chiến thần, lại có thể trúng tên độc,tính mạng đang nguy kịch. Mà tất cả lại là vì cứu Thượng Quan Bùi vẫnluôn làm khó dễ Tư Đồ gia, làm khó dễ huynh ấy. Ta đột nhiên xoay ngườinhìn tượng đồng tổ tiên Tư Đồ Kỳ phía sau lưng, một cảm giác không tốttrong phút chốc nuốt chửng lấy ta. Lẽ nào lịch sử thực sự muốn tái diễn?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]