Hiểu Hiểu cùng Cảnh Táp đi tới lầu Thánh Quang, đến trước phòng làm việc của hiệu trưởng, Tề Cách Cách vẫn tò tò theo đuôi, phía sau là Mẫn Lệ Ảnh. 
Vì Cảnh Táp phải chống nạng nên đi rất chậm, thi thoảng quay đầu nhìn lạihai cô bé, cười bảo: “Tớ thấy cô bé này đã quyết định theo cậu rồi đấy,chẳng bằng cứ nhận đi.” 
Hiểu Hiểu trừng bạn: “Cậu đừng có vớ vẩn, đây không phải tiểu thuyết võ hiệp.” 
Cô đau đầu xoa huyệt Thái dương, đụng phải kiểu người vừa mới gặp đã tỏ ra chí thân thế này, thật sự không biết đối phó thế nào cả. Hiểu Hiểu dừng chân, quay đầu hỏi: “Em muốn đi theo tới bao giờ nữa?” 
“Đương nhiên học trò phải đi theo cô giáo rồi, còn nữa, cô ơi, cô còn chưađồng ý tối nay sẽ đi ăn với em đó.” Cô bé cứ mở miệng là cô ơi cô ạ,nghe ngọt xớt. 
“Tôi không nhận học trò.” 
“Sao vậy ạ, em có chỗ nào không tốt? Cô xem tay chân em dài chưa này, lànhân tài học võ đó, vừa trẻ trung vừa xinh xắn, IQ lại cao, còn học kiến trúc. Khi nào em thành kiến trúc sư rồi sẽ bắt chước theo tòa nhàTaipei 101, xây một cái theo tên cô giáo nha.” 
“Hả?” 
Tề Cách Cách nháy mắt nghịch ngợm, “Cô giáo, cô ngốc thật, tòa nhà ngườita 101 tầng, em xây một cái 600 tầng! Không phải 600 là tên cô à, để emhiếu kính cô đó.” 
Hiểu Hiểu (皛皛) có sáu chứ bạch (白),là 600. (*Chữ bạch – màu trắng và bách – một trăm hơn kém nhau một nét.) 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-di-hi-den/1913799/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.