Lúc hai người trở về Phúc Để thì cũng đã khuya, sau khi Hiểu Hiểu lái xevào và đậu dưới hầm xong xuôi, vào thanh máy VIP, cô quẹt thẻ, cửa thang máy đóng lại, chầm chậm đi lên. 
Trong thang máy, Hiểu Hiểu hỏi: “Nếp vẫn còn ở nhà tôi, anh có muốn đón về không?” 
Ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt Khang Hi vẫn chưa phai, đôi mắt nhìn cô vẫn ấm áp như ngày xuân. 
“Không cần, để nó ở chỗ em đi, bầu bạn với Vừng.” 
Về chuyện này thì cô tỏ ra rất đồng ý. Sau một tháng chung sống, tình cảmgiữa Nếp và Vừng bật ngờ tăng hẳn, ngày nào cũng quấn nhau, Vừng đi đâu, Nếp sẽ theo đó. 
Đương nhiên, chuyện này không phải không có nguyên nhân. 
Để Nếp được vận động nhiều hơn, lúc đến đội đặc cảnh cô cũng mang nó theo, khi huấn luyện đám người mới sẽ giao Nếp cho đội huấn luyện chó cảnhsát. 
Nếp sống an nhàn sung sướng thành quen, không chịu nổi gian khổ, nằm rạptrên đất không chịu động đậy, có làm gì nó cũng không chịu luyện tập.Thấy tính nó bướng, cô bỏ đói mấy bữa, ngoại trừ gặm xương để vệ sinhrăng thì không cho ăn gì. Nếp đói đến mức nghĩ mọi cách để giành đồ ăncủa Vừng, thừa dịp cô không chú ý, đẩy ngã cái máy trút thức ăn. 
Cái tính ngang bướng của con chó này, chỉ muốn tìm chổi lông gà quất mộttrận cho chừa mà thôi, thế nhưng cô yêu chó, không ra tay được. 
Có điều, cho dù có ngang bướng thế nào thì cũng không thể coi thường sứckhỏe, cô rất dứt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-di-hi-den/1913783/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.