Màn đêm như một tấm lưới lớn, từ từ giăng kín bầu trời đêm, đến khi xóasạch chút nắng chiều còn sót lại, đúng là như vẩy mực lên trời. 
Tào Chấn thấy Khang Hi mặc đồ như vậy, tưởng là người giao hàng nhưng lạichẳng thấy hàng hóa trên tay, đang muốn hỏi thì thấy sát khí đập thẳngvào mặt. Anh đưa tay sờ lên hông mình theo bản năng. Đây là thói quencủa cảnh sát, lúc cảm thấy nguy hiểm sẽ lần mò tìm súng, nhưng bây giờanh không đi làm nhiệm vụ, chẳng lấy được cái gì. 
Nhất thời, hai bên đều nhìn nhau một cách đề phòng. 
Đột nhiên Tào Chấn cảm thấy Khang Hi quen quen, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai. 
Dù có giận đến mức nào, Khang Hi cũng không trút ra ngoài, nội tâm như con mèo thanh nhã đang giương vuốt, nhóm không khí quanh thân bùng cháy. 
Anh từng diễn quá nhiều vai Hoàng đế, giận mà không lộ đã thành bản năng, rất bình tĩnh, dựa vào khí thế để cắn xé đối phương. 
Thế này là cmn thế nào!? 
Hiểu Hiểu đi tới cửa, vì Tào Chấn che mất, chiều cao có hạn nên cô phải nhón chân mới có thể nhìn ra ngoài cửa. 
“Sao anh về rồi?” Cô có vẻ rất kinh ngạc, không phải nói ngày mai mới về sao? 
“Kết thúc sớm.” Khang Hi thở phì phò đáp. 
Vốn muốn làm cho Hiểu Hiểu ngạc nhiên mừng rỡ, bây giờ thì ngược lại hoàntoàn, anh vừa ngạc nhiên, vừa… chua. Mới có vài ngày mà cô đã để ngườiđàn ông khác tiếp cận rồi sao. 
“Hai người quen nhau?” Tào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-di-hi-den/1913780/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.