Khang Hi sập cửa ngay trước mặt cô. Hiểu Hiểu thấy rất khó hiểu, nói kỹ thuật diễn của anh giỏi là khen cơ mà, tức giận như vậy là sao? Nhìn thấyCảnh Táp đang muốn vẫy đuôi, mở cửa định đi theo, xem ra đã bị mê hoặckhông biết đường đi lối về, Hiểu Hiểu đành đưa tay kéo lại.
Cảnh Táp không chịu nghe, giãy dụa nói: “Làm gì vậy nè?”
“Cậu rụt rè một chút cho mình!”
“Lúc này mà còn rụt với chả rè làm gì, tớ phải tiễn anh ấy.” Cô được nhìn đã mắt mà.
Hiểu Hiểu học võ, sức tay mạnh, túm Cảnh Táp như túm gà con. Cô vùng vẫynhưng chân không thể ra khỏi cửa một bước, chỉ có nhe nanh múa vuốt vềphía bóng người đã rời đi của Khang Hi.
Hiểu Hiểu không muốn để Cảnh Táp biết Khang Hi ở ngay sát vách nhà mình,bằng không, sau này sẽ chẳng còn ngày nào được yên tĩnh.
Trái tim Cảnh Táp rỉ máu, chỉ đánh trơ mắt nhìn Khang Hi biến mất ở góc cua.
Hiểu Hiểu lôi cô vào nhà, đóng cửa không chút lưu tình.
Cảnh Táp quỳ sụp xuống đất, trông như đang đóng vai cô gái bị bỏ rơi trongbộ phim đang chiếu, ngẩng đầu, giơ tay gọi tha thiết: “Khang Hi, đừng đi mà!”
Hiểu Hiểu cầm chổi quét sang một bên, “Hơn nửa đêm rồi, đúng tru như sói nữa, mau đi tắm rồi ngủ đi.”
Cảnh Táp dẩu môi bò dậy, “Cậu chẳng thương người ta chút nào hết.”
Hiểu Hiểu mặc kệ, quét sạch trong ngoài nhà một lần, chén đã có người rửa nhưng sàn chẳng được ai lau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-di-hi-den/1913760/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.