Tối đến,Chung Linh nhận được câu nói của Tịch Duy An sẽ ra nước ngoài công tác vào ngày mai, người cô bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu.Mặc dù anh đã nói trước đó vài ngày là anh sẽ chuẩn bị đi một chuyến công tác ngắn hạn,nhưng không hiểu sao trong lòng cô vào lúc này lại vô cùng buồn bực, không muốn rời xa anh.
Chuyện xảy ra với Thẩm Tư Niệm cũng vì vậy mà cô cũng chẳng còn tâm trí nào quan tâm nữa.Từ lúc anh trở về, cô luôn bám lấy anh,kè kè đi theo anh như một cái bóng.
Hành động của cô làm cho anh thấy buồn cười.Ăn tối xong, cả hai lên phòng xem bộ phim mà cô đang theo dõi.Vậy mà ngày hôm nay, cô lại chẳng hề quan tâm đến nội dung phim, cứ cách năm phút cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh.Làm cho Tịch Duy An cuối cùng không chịu nổi, bắt đầu hỏi.
"Sao rồi bé con.Anh đi rồi,em không nỡ xa anh sao?"
Chung Linh không suy nghĩ gì, cô liền lập tức trèo thẳng lên người anh, ôm chầm lấy anh.
"Đương nhiên không nỡ rồi!" Cô úp mặt vào ngực anh, thở dài "Anh đi đến một tuần....Anh không nhớ em sao?"
Tịch Duy An siết chặt cô trong lòng, thì thầm vào tai cô.
"Làm sao anh không nhớ em, chỉ nghĩ đến không có em bên cạnh,anh không tài ngủ được"
Chung Linh ngước mắt lên lườm anh.
"Anh nói xạo, không có em, có khi hôm nay một cô,mai một cô.Đến đó anh sẽ không còn yêu em nữa".
Nghe cô nói xong, Tịch Duy An liền đưa tay đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-uoc-chiem-huu/3728838/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.