Tịch Duy An vừa trở về văn phòng của mình,anh đã được Chung Linh xử lý vết thương trên khóe môi.Nhưng anh cảm thấy kỳ lạ, cô không hề hỏi anh bất cứ
chuyện gì, sự im lặng của cô khiến anh lại có chút lo lắng.
"Em không hỏi anh chuyện gì sao?"
Chung Linh tỏ vẻ không quan tâm, vừa thu dọn hộp y tế vừa nói.
"Chuyện anh và anh ta,em làm sao biết được và em cũng không cần phải biết"
"Giận anh à?"
"Em nghĩ mình giận anh chẳng ít lợi gì, vậy giận anh để làm chi".
Biết ngay cô gái này sẽ để ý những lời đàm tiếu của tụi nhân viên,khi nãy anh bước vào đây đã nghe lời xì xầm không hay về mình.
Nói rồi, cô định đứng dậy
Nhưng lúc này Tịch Duy An lại kéo cô lại,anh nhìn cô với đôi mắt khẩn trương, mặc kệ cô có phải vì chuyện Tạ Thiên Duật đánh anh vì Mộ Vân mà giận anh không, nhưng anh cũng vội giải thích với cô.
"Anh hoàn toàn không có gì với Mộ Vân.Thật ra Mộ Vân chính là vợ sắp cưới của Tạ Thiên Duật,hai người họ đã sống chung với nhau.Nhưng cô ấy đã bỏ đi rồi, không biết cậu ta suy nghĩ gì mà đến tìm anh đòi người."
"Sao cơ...?"
Chung Linh sững người.
Nếu như vậy chuyện Tạ Thiên Duật xảy ra tình cảm với Tịch Khả Hinh đều là sự sắp đặt của anh ta.
Mà cũng phải.
Chuyện đêm mà tối hôm đó cô đã nghe thấy, chẳng phải anh ta cũng đã nói hai người là anh em với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-uoc-chiem-huu/3724733/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.