Chương trước
Chương sau
Điều làm cho Chung Linh bất ngờ nhất, chính là anh lại đứng ra thay cô nhận chuyện kết hôn của cô và Tịch Đình Kiên.Đây là ý định mục đích riêng của cô, chứ không phải là chủ ý của anh.

Mọi người còn chưa kịp thời đối diện với sự việc này như thế nào,thì đứng bên ngoài,Lục Diệp Bằng lúc này bất chợt lên tiếng.

"Duy An! Chẳng phải anh nhờ tôi đến đây làm phụ rể cho anh sao? Hôm nay là ngày diễn ra đám cưới của anh và

Chung Linh mà, có đúng không?"

Nghe vậy,Hoắc Thiếu Tiên cũng góp vui một câu.

"Thì hôm nay là đám cưới của Duy An ,chúng tôi mới đến dự. Anh tưởng tụi này có thời gian rảnh để ở đây sao?"

Nghe xong, Tịch Bách Nghiêm nhìn Tịch Duy An, phẫn nộ quát lớn.

"Duy An! Con đang định làm gì?"

Tịch Duy An cố nén nụ cười, anh kéo Chung Linh vào lòng, sau đó nhìn ông trả lời.

"Con chỉ làm những điều mà trước nay con chưa thực hiện được. Bốn năm trước,con không thể có khả năng để cho cô ấy một danh phận.Nhưng bây giờ,con đã nhận ra khi đó mình đã quá sai lầm.....Sai lầm khi bỏ rơi cô ấy,

hôm nay con nhất định phải kết hôn với người con gái này.Chung Linh sẽ là vợ của con,chứ không phải ai khác"

Tịch Đình Kiên nhếch mép cười khẩy.

"Vậy sao? Cháu nên nhớ, cô ta là vợ sắp cưới của chú.Thiệp mời đã phát cho mọi người đều là tên của chú và cô ta.Cháu có thể thay đối được sao?"

"Tại sao phải thay đổi?" Lúc này Tịch Duy An đột nhiên lấy chiếc thiệp mời đám cưới của ngày hôm nay ra, quăng thẳng vào mặt của Tịch Đình Kiên "Chú hãy xem kỹ, tên chú rể được in trên đó là ai".

Nghe đến đây, trong lòng Tịch Đình Kiên đột nhiên có dự cảm chẳng lành, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo,sau đó anh vội vàng cầm tấm thiệp lên.

Tất cả tên bố mẹ,địa chỉ và giờ giấc đều không thay đổi.Chỉ có một thứ duy nhất là thay đổi.

Đó chính là tên chú rể đã được đổi từ tên Tịch Đình Kiên sang tên Tịch Duy An từ khi nào mà anh không hề hay biết.

"Tại sao? Tại sao có thể xảy ra chuyện này được..? Anh ngước mắt lên nhìn mọi người với ánh mắt giận dữ "Là ai?

Là ai đã đổi tên trên tấm thiệp này".

Lúc này Tịch Duy An phá lên cười lớn.

"Chú quan trọng hôn nhân này sao? Từ ngày tuyên bố kết hôn,chú có quan tâm đến cô ấy hay là hôn lễ sắp diễn ra không? Chú chưa hề làm vậy....Bởi vì trong đầu chú bây giờ,chỉ muốn làm sao để đánh thẳng tôi."

Tịch Duy An liếc nhìn Thẩm Tư Niệm, rồi đẩy cô ta về phía Tịch Đình Kiên.

"Và với người phụ nữ này nữa.Hai người bây giờ cộng lại đã bao nhiêu tuổi rồi, tại sao không thể cho con gái của mình có một gia đình hoàn chỉnh.Mà bắt con bé phải gọi người khác là bố.... Từ lâu, tôi đã nhìn ra Mẫn Nhi không phải là con gái của tôi."

Đến lúc Thẩm Tư Niệm bắt đầu kinh ngạc với câu nói của Tịch Duy An, cô nhanh chóng bước lại gần anh, khẩn cấp nói.

"Không phải! Mẫn Nhi là con gái của anh.Bốn năm trước,em chỉ có quan hệ với anh, chuyện em và anh ta chỉ mới bắt đầu mấy tháng nay."

Tịch Duy An nhìn cô rất lâu,nở một cười mờ nhạt.

"Xin lỗi! Thật sự bốn năm trước, tôi chưa hề đụng chạm vào cô.Ở nhà tôi và ngay cả buổi tiệc của bà nội khi ở trong căn nhà này, tôi chưa hề làm chuyện phản bội Chung Linh".

Nói rồi, anh quay đầu lại nhìn Chung Linh, đưa tay dịu dàng mơn trớn gương mặt cô. Giọng điệu có phần căng thẳng.

"Anh biết em đã hiểu lầm anh năm đó. Khi còn ở nhà chúng ta, lúc đó anh say rượu, nhưng anh biết mình chưa hề chạm vào cô ta.Còn ở tiệc sinh nhật của bà nội,em thừa biết anh ở bên cạnh ai đêm hôm đó rồi!"

Bà nội nghe đến đây, lúc này mới chợt lên tiếng.

"Vậy khi đó cả nhà đều đi tìm cả hai,thì ra hai đứa đang ở bên cạnh nhau sao?"

Tịch Duy An nhìn bà, khẽ gật đầu.

"Vâng! Chúng con ở căn phòng phía sau ở hầm chứa rượu".

"Nghĩa là..." Tịch Bách Nghiêm có phần tránh né, nhưng ông kịp thời ngừng lại đúng lúc.

Ông nghĩ giờ phút này không nên nói chuyện năm xưa ông đã làm với Chung Linh.Nếu đã như vậy, ông đoán chắc Tịch Duy An cũng đã biết hết.



Vậy thì ngày hôm đó Tịch Đình Kiên là người ở với Thầm Tư Niệm sao?

Lúc này tất cả ánh mắt đều dồn vào Tịch Đình Kiên,anh ta cũng cảm thấy không nên tránh né nữa đành phải thừa nhận.

"Phải! Người ở bên cạnh Tư Niệm năm đó.... chính là tôi và bố của Mẫn Nhi cũng là tôi".

-"Bốp"

"Anh đúng là đồ khốn, tôi sẽ không tha thứ cho anh".

Một cái tát thật mạnh được Thẩm Tư Niệm ban thẳng vào gương mặt của Tịch Đình Kiên khiến ai nấy đều hết sức kinh ngạc.

Tịch Đình Kiên cũng ngỡ ngàng khi lần đầu tiên anh bị người phụ nữ đối xử như vậy trước bao nhiêu con người.

"Cô dám đánh tôi sao?" Tịch Đình Kiên tức giận liền quát lên.

Đôi mắt Thẩm Tư Niệm rưng rưng,nhưng vẫn cố gắng gân cổ lên phản biện anh ta.

"Tại sao tôi không dám. Anh đã làm chuyện có lỗi với tôi, đã vậy tôi còn mù quáng tin vào những lời của anh."

"Cô thì biết cái gì.Chẳng phải chính cô tự nguyện lên giường với tôi sao.Thậm chí cô còn so sánh Duy An không bằng tôi.Bây giờ thì sao..? Muốn lật kèo,quay về bên cạnh nó đúng không?"

"Cả hai người im miệng hết cho ta"

Khi Thẩm Tư Niệm còn chưa kịp nói thêm gì nữa, thì đúng lúc này Tịch Bách Nghiêm đã hét lên với giọng điệu tràn đầy tức giận.

Chỉ trong một phút, cả căn phòng đều chìm vào sự im lặng.

Rất lâu sau, Tịch Bách Nghiêm nhìn Tịch Đình Kiên cất giọng hỏi.

"Giờ cậu còn gì để nói nữa hay không?"

Tịch Đình Kiên nghe đến đây. Ánh mắt bất chợt nhìn sang Chung Linh, trong lòng vẫn ghim thù hận.Một giây sau,anh lên tiếng.

"Đám cưới vẫn được diễn ra.... Nhưng chú rề vẫn là tôi."

Bà nội sững người.

"Cái gì chứ?"

Tất cả mọi người ngoài Tịch Duy An và hai người bạn của anh, thì ai ai đều cũng hết sức ngạc nhiên với sự quyết định của Tịch Đình Kiên.

Bà nội vội vàng đi đến bên cạnh Tịch Đình Kiên,run rẩy khuyên bảo.

"Đình Kiên! Tại sao con lại cố chấp như thế? Người con nên cưới không phải Chung Linh".

"Tại sao không phải ..." Tịch Đình Kiên nhìn về phía Tịch Duy An với ánh mắt căm ghét

"Tôi đã theo đuổi Chung Linh điên cuồng đúng một năm trời. Tôi thừa nhận khi đó, trong lòng chỉ muốn dùng cô ta để đánh bại Tịch Duy An.Nhưng sau đó tôi nhận ra mình thật sự thích cô ta.... Nhưng rồi thì sao, Dịch Chung Linh suốt ngày cứ vẫn nhớ về Tịch Duy An.Lần này cô ta quay trở về đây, chỉ vì nghe tin đứa cháu trai của tôi sắp lấy vợ".

Tịch Đình Kiên nghiến răng nhìn thẳng vào Chung Linh.

"Mục đích của cô cũng xấu xa như tôi thôi...! Vì muốn tiếp cận Tịch Duy An, cô đã đồng ý làm bạn gái của tôi,còn vào công ty làm chỉ vì muốn tiếp cận Tịch Duy An, muốn quyến rũ nó.Cô nghĩ bây giờ,Duy An đã yêu cô và muốn cưới cô sao... Thật là quá ngốc nghếch, nó cũng giống như tôi, chỉ là đang lợi dụng cô thôi.Nếu nó muốn cưới cô, thì bốn năm trước đã không làm kết hồn giả với cô."

Nghe xong những lời của Tịch Đình Kiên,hai tay của Chung Linh đang nắm lấy khuỷu tay Tịch Duy An bất chợt buông ra, bước chân vô thức lùi lại

Tịch Duy An cũng cảm nhận được cô đã để ý lời nói đó,anh lập tức quay đầu lại nhìn cô.Ngay lập tức,anh vươn tay ôm chặt cô vào lòng.

Anh mỉm cười, dịu dàng nói.

"Lần này anh không thể giấu em được nữa rồi!"

Chung Linh ngẩng đầu lên nhìn anh, chưa hiểu anh nói như vậy là có ý gì?

Tịch Duy An nhìn Tịch Đình Kiên, cất giọng nghiêm túc hỏi.

"Chú thật sự muốn cưới cô ấy".

Guong mat Chung Linh bong choc lo langY cia anh la sao? Lai muon nhuing co cho chi cua minh them mot lan

ทนัล, co dung khong?



Không đợi Tịch Đình Kiên trả lời, Tịch Duy An tiếp tục nói.

"Vậy chú cứ đợi cô ấy ly hôn với cháu, rồi sau đó chú tính đến chuyện kết hôn với cô ấy cũng chưa muộn."

"Cái gì? Như vậy là sao?" Tịch Đình Kiên nhíu mày, suy nghĩ trong đầu khiến anh phải chợt rùng mình " Không lẽ hai người đã giấu tôi đăng ký kết hôn".

Tịch Duy An nhếch môi cười khẩy,sau đó anh không quan tâm liền ở trước mặt mọi người cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Khi Chung Linh vẫn còn đang ngỡ ngàng thì anh đã rời khỏi đôi môi cô.

Anh giơ tay vuốt nhẹ gương mặt cô.

"Mỗi lần hôn em,anh giống như đã được tiếp thêm sức mạnh.Sau này trở thành vợ của anh rồi,mỗi ngày em đều phải dâng đôi môi xinh đẹp của em cho anh trêu đùa đó,em hiểu chưa".

Dứt lời, Tịch Duy An nhìn về phía Hoắc Thiếu Tiên, cất giọng như một lời nhờ vả.

"Cậu hãy mang giấy tờ ra giúp tôi".

Tịch Bách Nghiêm khó hiểu, ông khẩn trương nhìn anh, hỏi gấp.

"Giấy tờ gì? Duy An! Con đang muốn làm gì vậy?"

Tịch Duy An khẽ cười, không do dự liền trả lời.

"Giấy chứng nhận kết hôn của con và vợ của con".

Chung Linh sững người.

Giấy kết hôn.

Cô từng đăng ký kết hôn với anh sao? Khi nào vậy?

Càng nghe, Tịch Đình Kiên càng chắc chắn hai người này đã ở sau lưng anh giở trò.Cục tức trong lòng, nhất định hôm nay anh phải trút lên đầu của Chung Linh.

Cô ta dám ở sau lưng anh, hèn hạ giở trò. Anh sẽ không tha cho cô ta và cả Tịch Duy An.

Đúng là một cặp xứng đôi, đều đáng ghét như nhau.

Tầm hai phút sau, Hoắc Thiếu Tiên quay trở lại với một sấp giấy tờ.Anh đưa nó cho Tịch Duy An.

Lúc này Tịch Duy An lấy ra hai cuốn sổ màu đỏ.Đương nhiên tất cả mọi người đều biết cuốn sổ đó tượng trưng cho điều gì.Anh đưa cho mẹ của mình, rồi nói.

"Bố mẹ hãy xem qua, đứa con trai này đã thật sự là người đã có gia đình rồi!"

Triệu Duy Ngọc khi nhìn thấy hai cuốn sổ, thì bà hoàn toàn không phản ứng gì cả.Bởi vì bà cũng đã biết từ rất lâu, biết cả hai đã nên duyên vợ chồng với nhau.

Khi Tịch Bách Nghiêm còn tưởng rằng,hai đứa trẻ này chỉ mới kết hôn mới đây.Nhưng vào lúc này, Triệu Duy Ngọc đã buông ra một câu không chỉ có ông mà những người chưa biết sự thật cũng hoàn toàn sững sốt.

"Duy An và Chung Linh đã kết hôn vào bốn năm trước.Như vậy có nghĩa, năm xưa hai đứa đã đăng ký kết hôn thật....Nó không phải là giấy tờ mà ông đã từng thấy".

"Sao chứ? Là kết hồn thật sao?"

Tịch Bách Nghiêm kinh hãi, gương mặt trắng bệch nhìn vào đứa con trai, đã giấu ông một chuyện lớn như thế này.

Tịch Duy An gật đầu, đưa tay ôm lấy Chung Linh.

"Từ trước đến giờ con chưa bao giờ nói dối bố.Năm xưa bố luôn hỏi con về chuyện kết hôn. Con cũng đã nói,con thật sự đã kết hôn với cô ấy rồi, chẳng qua bố không tin lời con thôi!"'

"Nhưng nếu như kết hôn là thật. Thì tại sao khi đó bố đuổi Chung Linh đi,con lại không ngăn cản" Nói rồi ông nhìn qua Chung Linh, hỏi thêm "Vậy cô cũng đã biết, nhưng tại sao lại chấp nhận rời đi, rồi đồng ý kết hôn với Đình Kiên?"

Chung Linh nghe ông ấy hỏi xong, sắc mặt run rẩy, cô ngước lên nhìn anh.Quả thật cô cũng không biết giấy kết hôn này từ đâu ra.Hành động của anh lúc này khiến cô thật sự không biết phải phản ứng như thế nào.

Tịch Duy An một lần nữa kéo cô ra phía sau,anh nhìn bố mình trả lời thay cô

"Bố! Lúc nãy con đã nói Chung Linh hoàn toàn không biết về chuyện này... Đúng thật, năm đó cô ấy có ký đơn kết hôn và đó cũng là giấy tờ thật, chứ không giả.Nhưng con vẫn chưa đăng ký,cho nên cô ấy cũng nghĩ rắng đó cũng là một hình thức để qua mặt gia đình giúp cho con,cô ấy không quan tâm để vấn đề con sẽ giải quyết với gia đình mình như thế nào. Có một điều, có lẽ cô ấy sẽ không ngờ rằng,khi con đưa cô ấy đặt chân đến đây thì cũng là lúc cô ấy trở thành vợ hợp pháp của con.Trong sự việc lần này, chỉ có con là chủ mưu ép cô ấy làm vợ của mình...."

Vừa nói anh vừa nhìn Chung Linh.

"Chung Linh không phải là một người con gái ham tiền bạc, vật chất như bố từ đánh giá.Ngày hôm nay cho dù bố không đồng ý,con cũng sẽ quyết định cử hành hôn lễ với cô ấy... Đã đến lúc, con trai và con gái của con cần một gia đình"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.