Chương trước
Chương sau
Tịch Duy An nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cô, trong lòng liền cảm thấy mình đã làm một chuyện rất ý nghĩa.

Anh dựa người vào ghế, kiêu ngạo nói.

"Đồ Ngốc bây giờ là thuộc về anh,em muốn chuộc lại thì phải xem anh có đồng ý hay không?

Nghe xong, Chung Linh ngước mắt lên nhìn anh.Lời nói có chút tự tin.

"Không cần chuộc... Trước sau gì nó cũng sẽ về bên cạnh em thôi!" Nói rồi, cô ôm lấy bé cún của mình, bước đến ngồi cạnh anh.

Tịch Duy An mím môi cười nhẹ, rồi vươn tay ôm lấy cô,anh vùi mặt vào cổ cô.

"Bé con....Em quá to gan rồi đó, tại sao ra ngoài đây không nói với anh. Không có em,anh thật sự không tài nào ngủ được".

"Anh đừng có mà lừa em" Chung Linh bĩu môi "Anh làm như em là lều thuốc để giúp anh ngủ vậy".

Tịch Duy An véo mũi cô.

"Em không tin anh sao?"

"Có ma mới tin lời anh" Chung Linh mặc kệ anh, bắt đầu đùa giỡn với Đồ Ngốc.

Tịch Duy An rướn người ôm cô từ phía sau,tay bất chợt giơ cao lên một chút.

Chung Linh giật mình khi anh đang chạm vào vòng một của mình, một giây sau cô nghiên đầu nhìn anh.

"Gì đấy...! Anh đừng quên chúng ta đang ở bên ngoài đấy..."

"Thì sao.... Mẹ của con anh,anh không ôm được sao?" Dứt lời, anh trực tiếp bạo dạn đưa tay bóp lấy ngực cô.

Tịch Duy An thở một hơi thật thỏa mãn, thì thầm vào tai cô.

"Anh lại nhớ em nữa rồi...Khi nãy anh không nên chỉ một lần".

Chung Linh hiểu ý của anh, gương mặt bất chợt đỏ lên,sau đó bất đắc dĩ thả Đồ Ngốc xuống, rồi quay đầu nhìn anh.

"Đồ đáng ghét.... Anh quên rằng, nếu chúng ta không kịp thời dừng lại, thì chắc chắn con trai của anh sẽ gặp tai nạn".

Nghe cô nói xong, Tịch Duy An bật dậy liền dùng sức bế cô ngồi lên đùi của mình.Con ngươi khẽ cong lên, chợt nghiến răng.

"Tiểu Dịch Thần mà xảy ra chuyện... người đàn ông đang có ý định cưới em sẽ không yên với anh". Một lời hâm doa cũng như là lời cảnh cáo với cô.

Nhưng anh đâu biết những suy nghĩ của cô vào lúc sẽ thay đổi tất cả mối quan hệ sắp tới giữa anh và cô, không những vậy còn có mối quan hệ với Tịch Đình Kiên nữa.

Một lúc sau, Tịch Duy An nắm lấy tay cô đặt ở trên môi mình, nhìn cô đưa ra một lời đề nghị.

"Vào sáng sớm ngày mai, ở trước mặt mọi người, em hãy nói với Tịch Đình Kiên hôn lễ này sẽ được hủy bỏ,em không muốn kết hôn với chú ấy...."

"Hả .." Chung Linh tỏ vẻ ngơ ngác nhìn anh.

Ánh mắt của Tịch Duy An mang đầy sự lạnh lùng, không hề còn sử dịu dàng của khi nãy.

"Đây là mệnh lệnh của anh và em bắt buộc phải làm theo...."

Anh nhìn cô, nhìn trong ánh mắt của cô có gì đó khác thường, anh cao hứng hỏi.

"Hay là muốn làm thím của anh..... Bắt đầu có sự rung động với Tịch Đình Kiên rồi sao?"

Nghe anh nói, Chung Linh thất kinh vội vàng lắc đầu ngay, gương mặt chợt biến sắc.

"Anh nói gì vậy...Em rung động khi nào chứ?"

Tịch Duy An khẽ cười, nâng mặt cô lên, liền nói.

"Người ta thường nói, những ai đang nói dối thường đôi mắt rất gian xảo....Em đã nói như vậy, hãy chứng minh cho anh thấy đi"

"Chứng minh sao...?" Chung Linh kinh ngạc.



Tịch Duy An gật đầu,tay ôm chặt eo cô, thì thầm vào tai của cô.

"Lúc nãy anh cũng chứng minh cho em thấy anh cần em như thế nào rồi, vậy bây giờ em hãy làm cho anh tin tưởng".

Anh vác cô ngồi thẳng lên đùi anh, ngay sau đó vùi mặt vào ngực cô.

"Thím à...! Cháu lại nhớ hương vị của thím nữa rồi... Chúng ta về căn phòng đó, cháu sẽ làm cho thím sung sướng tiếp tục nhé!"

Thể mà sau khi nói xong, Tịch Duy An lại không ngờ hành động của Chung Linh lại bạo dạn đến vậy.

Chung Linh chủ động nâng mặt anh lên, hôn lên đôi môi thâm tình của anh, một nụ hôn kiểu Pháp khiến cho anh đứng hình vài giầy.

"Nếu anh cứ kêu em là thím.... Vậy thì em sẽ giống như trước đây gọi anh là chú... Để chúng ta có thể phù hợp với nhau" Chung Linh cất giọng khá nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho ai đó tan chảy trong lòng.

Tịch Duy An nhìn cô, ánh mắt ngưng lại vài giây, tim đập mạnh, khẽ cười.

"Em muốn gọi anh là gì cũng được....Miễn sao em ở bên cạnh anh là được".

Chung Linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Anh."

"Chúng ta về phòng thôi!" Tịch Duy An mỉm cười, rồi ôm lấy cô đi về phòng.

Nhưng lúc này những suy nghĩ trong lòng Chung Linh gần như rối bời. Cô không biết mình việc mình làm sắp tới đây có tổn thương người đàn ông này không?

Sự thật thì cô dần cảm nhận được tình cảm của anh dành cho cô.Nhưng cô không thể nào bỏ qua những chuyện mà mình bị uy hiếp trước đây.

Duy An! Em xin lỗi..... Mong anh sẽ hiểu cho em.

*****

Đúng như lời dự đoán của Tịch Duy An, sáng nay khắp nơi trên cả nước đều biết Tập Đon Tịch Thị đã có hỷ sự .Mọi người còn tưởng người đó là Tịch Duy An, nhưng không ngờ đó lại là Tịch Đình Kiên

Việc kết hôn của Tịch Đình Kiên và Chung Linh, đều đã được lên tin tức sáng nay.Mọi người trong gia đình ngoài trừ Tịch Duy An và Tịch Bách Nghiêm ra,ai nhìn thấy bản tin tức đều hoàn toàn sững sốt.

Nhưng ngay lúc mọi người còn đang đợi xem phản ứng của Chung Linh sẽ như thế nào, thì tất cả mọi người đã được Tịch Duy An mời đến phòng khách để nghe câu trả lời từ cô.

Khi mọi người có mặt đông đủ,bao gồm cả ba đứa trẻ.

Tịch Đình Kiên đứng bên cạnh Thẩm Tư Niệm, nhưng ánh mắt thì dán chặt vào Chung Linh, trong lòng thầm lo lắng.Mặc dù đã đoán trước cô thế nào cũng không đồng ý kết hôn với anh, nhưng thật lòng trong thâm tâm anh luôn có một tia hi vọng

Chung Linh nhìn Tịch Duy An, người đàn ông nằm cạnh bên cô đêm hôm qua.Ngày qua ngày cô cảm nhận được anh càng dịu dàng,cho cô một cảm giác ấm áp đầy an toàn khi ở bên cạnh anh.Cho dù cô không biết tại sao anh lại không chịu nói ra mình đã gặp cô từ khi còn nhỏ, nhưng cô cũng đã biết từ lâu anh đã nhận ra cô và đã âm thầm thực hiện lời hứa năm xưa.

Tịch Duy An quả thật sự là một người đàn ông rất tốt và cô luôn tin anh sẽ đứng về phía cô.

Lúc này Chung Linh đưa mắt nhìn về phía Tịch Đình Kiên.Người đàn ông này cũng có gương mặt khá giống Tịch

Duy An, nhưng tính tình của anh ta lại xấu xa hơn anh rất nhiều.Cùng với Thẩm Tư Niệm, hai người đúng là một cặp trời sinh.

Còn về phần Tạ Thiên Duật, qua câu chuyện đêm hôm qua,mặc dù cô chưa thể chắc chẳn Tạ Thiên Duật có phải là con riêng của Tịch Bách Nghiêm hay không? Nhưng cô nghĩ Tạ Thiên Duật vẫn chưa đến mức muốn hại Khả Hinh...Nhưng cũng vẫn chưa biết được, chuyện này cô phải xem lại, biết đâu chừng đây cũng là một kế hoạch.Mà chuyện của Tạ Thiên Duật, cô nhất định phải nói với Tịch Duy An,anh cần biết sự thật này.

Sắc mặt Tịch Duy An không hề thay đổi,anh rất tự tin vì biết chắc chắn cô sẽ chọn anh .

Vậy mà vào lúc này khi mọi người còn vẫn đang hồi hộp nghe câu trả lời của Chung Linh, thì cô đã rời khỏi Tịch Duy An để đi đến bên cạnh Tịch Đình Kiên, chủ động khoát tay anh ta.

Hành động này khiến cho tất cả trên dưới người trong nhà đều hoàn toàn bất ngờ và đặc biệt là Tịch Đình

Kiên,anh ta cũng không thể ngờ cô sẽ bước đến bên cạnh mình, bỏ mặc Tịch Duy An đang đứng đó.

Còn Tịch Duy An,anh vẫn giữ được gương mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang có vô vàn khó hiểu.

Rốt cuộc người con gái đó đang muốn làm gì? Thái độ từ sáng đến giờ của cô rất khác thường, nhưng chẳng phải tối hôm qua anh và cô vẫn còn vui vẻ lắm sao...

Khi Tịch Duy An vẫn còn đang suy nghĩ, Chung Linh ở bên này cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định.

"Đình Kiên! Em đồng ý lấy anh".

*******



Một câu ngắn gọn, nhưng cũng đủ làm cho mọi người ch/ết lặng vài giây.Vì tất trong nhà này ai cũng đang nghĩ

Chung Linh sẽ phản đối cuộc hôn nhân này, thể mà những gì bây giờ họ nghe được hoàn toàn khác với những suy nghĩ ban đầu.

Tịch Đình Kiên, Thầm Tư Niệm và cả Tạ Thiên Duật đều sững người trước quyết định này của Chung Linh.

Tịch Bách Nghiêm như bị ai đó tạt vào ráo nước lạnh, ông thật sự không nghĩ câu trả lời của Chung Linh sẽ là như thế này.Mới ngày hôm qua ông còn cảm nhận được thái độ của cô chắc chắn sẽ phản đối, vậy mà chỉ trong một đêm đã có sự thay đổi rồi sao..?

Triệu Duy Ngọc nhìn cô, trong đầu bà thật sự không hiểu cô gái này đang suy nghĩ gì nữa. Tại sao lại đồng ý kết hôn với Tịch Đình Kiên thay vì con trai của bà, với lại chẳng phải hai người còn ở chung phòng đêm hôm qua sao .... Không lẽ cả hai đã xảy ra chuyện gì?

Tịch Đình Kiên đưa mắt qua nhìn cô với ánh mắt không tin, cất giọng run rẩy hỏi

"Em thật sự đồng ý lấy anh sao?"

Từ khi Chung Linh cất tiếng nói cho đến giờ, ánh mắt của cô vẫn luôn hướng về Tịch Duy An, thậm chí cô còn quan sát rất kỹ phản ứng của anh sẽ như thế nào...?

Nhưng mà... cô thật không hiểu.

Trên nét mặt cương nghị của người đàn ông đó, cô không hề thấy anh thay đổi một chút nào, chẳng lẽ anh không thấy ngạc nhiên khi nghe quyết định này của cô.

Cả quá trình Tịch Duy An vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Chung Linh.Mặc dù lời tuyên bố này khiến anh có chút sững sốt, nhưng trong lòng anh lại có ý nghĩ muốn xem cô gái của anh rốt cuộc là đang muốn gì.

Chung Linh không lên tiếng trả lời câu hỏi của Tịch Đình Kiên, nhưng cũng đã gật đầu ngẩm thừa nhận.

Vậy mà với con người mưu mô mang nhiều giả tâm như Thẩm Tư Niệm, cô đương nhiên cảm nhận thấy trong chuyện này nhất định là có vấn đề. Không thể nào chỉ trong vòng một đêm mà Chung Linh có thể thay lòng, chuyển sang muốn lấy Tịch Đình Kiên.

Cô nhất định sẽ không để chuyện này diễn ra.

Dịch Chung Linh! Cô muốn cướp đi người đàn ông của tôi sao...? Không đời nào.

Cuối cùng người lên tiếng đầu tiên phản đối lại là Triệu Duy Ngọc.

"Chung Linh! Tại sao.... cháu chấp nhận kết hôn với Đình Kiên sao..? Ta sẽ không cho phép cuộc hôn nhân này diễn ra".

"Tại sao chứ?"

Tịch Đình Kiên nghe xong, sắc mặt lập tức giận dữ,anh nhìn bà nghiến răng nói :

"Việc tôi kết hôn với ai,có cần chị phản đối sao? Chuyện của tôi,xin người chị dâu như chị đừng xen vào, làm tốt bồn phận của mình là được rồi!"

"Đình Kiên!" Tịch Bách Nghiêm vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Tịch Đình Kiên, ông lên tiếng cảnh cáo. "Đừng quên! Cô ấy là chị dâu của em, nói chuyện cũng phải lễ phép, anh không muốn thấy cách cư xử của em như lúc nãy lập lại

mot เล็ท ทนัล "

Lúc này Tịch Duy An mới bất đầu phản ứng với lời tuyên bố của cô.Anh cười khẽ nhìn mẹ mình, rồi nói.

"Mẹ! Sao mẹ lại phản đối chứ, chẳng phải mọi người ai ai trong nhà đều mong chờ chú ấy sẽ kết hôn hay sao...

Bây giờ đã có người chịu lấy chú ấy, người đó còn lại trẻ trung như thế, cũng dễ sinh nở.Chắc chắn đám cưới xong, sẽ mang thai nhanh thôi, mọi người phải vui lên đi chứ".

Chung Linh sững người. Cô cảm nhận được, tuy lời nói anh cất lên trông giống như lời chúc phúc, như thật chất lại chứa đựng rất nhiều mùi sát khí.Cô không biết bây giờ có phải anh đang rất căm phần cô và cho rằng cô là loại

phu n phan boi anh.

Trái tim cô đang đập rất nhanh và vô cùng sợ hãi.Trước khi cô tuyên bố, đã chưa kịp suy nghĩ đến. Là có khi nào sau khi cô quyết định kết hôn cùng Tịch Đình Kiên. Có thể Tịch Duy An sẽ căm ghét cô,cho rằng cô đã phản bội anh và trong một phút nóng giận anh sẽ đồng ý kết hôn với Thẩm Tư Niệm hay không.

Tại sao cô lại quên điều này chứ?

Tịch Duy An nhìn cô.

"Vậy bây giờ cách xưng hô chúng ta đã thay đổi.... Chào Thím!"

Dứt lời,anh không nói gì nữa, liền quay đầu đi thẳng lên phòng.

Chung Linh nhìn theo bóng lưng của anh, sống mũi cay xè, khóe mắt rưng rưng.

Em xin lỗi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.