Chương trước
Chương sau
Việc Tịch Duy An và Chung Linh cùng nhau biến mất, mọi người trong gia đình ngoài bất ngờ ra còn có dự cảm chẳng lành.Trong nhà không ai là không biết mối quan hệ của hai người, đặc biệt là thái độ của Tịch Đình Kiên lúc này trông anh ta rất đáng sợ.

Tịch Đình Kiên biết rõ Tịch Duy An và Chung Linh đang ở bên cạnh nhau, còn nghĩ hai người họ đã rời khỏi nhà.Anh còn định lái xe đi tìm, thế mà khi anh bước xuống hầm xe nhìn thấy chiếc xe của Tịch Duy An vẫn còn ở đây,với lại anh còn được quản gia nói rằng. Hôm nay Tịch Bách Nghiêm đã cho người khóa hết tất cả cửa néo, không một ai có thể đi ra ngoài.Vậy là những người được mời đến đây,bao gồm cả Tạ Thiên Duật tối nay đều ở lại

day.

Anh không hiểu ý định của ông ấy là gì, mà anh cũng chẳng quan tâm.Điều quan trọng bây giờ,anh phải làm sao tìm kiếm được Chung Linh và cưỡng ép cô thuộc về anh.

Ngay lúc này,trong đầu Tịch Đình Kiên chợt nghĩ đến một người ...Một người rất quan trọng đối với Chung Linh.

Không ai khác chính là Giai Ý,anh phải đi tìm con bé.

Ngày lập tức Tịch Đình Kiên từ ở dưới tầng lẩu, chạy thật nhanh lên. Khi anh còn chưa kịp đến nơi,tai anh bắt đầu nghe được những tiếng cãi vã.

Trước cửa phòng Tịch Bách Nghiêm, ông ra sức ôm lấy Giai Ý đưa ánh mắt nhìn mọi người.

"Đêm hôm nay tôi muốn được ngủ cùng với Giai Y, tôi muốn gần gũi với con bé hơn".

Lúc này chẳng những Tịch Bách Nghiêm, mà còn có bà nội và Tịch Thư Nguyệt cũng tỏ lòng muốn ngủ với Giai Ý đêm nay.Bởi vì cô đang mang đứa bé gái trong bụng, nên chỉ muốn xin một chút may mắn để có thể sinh ra một đứa bé có một nét đẹp đáng yêu giống như Giai Ý.

Chưa biết Giai Ý có thể ở lại nhà họ Tịch mấy hôm, nên mọi người ai nấy đều đang tranh giành vì sợ ngày mai con bé sẽ theo mẹ về nhà.

Lần này Tịch Bách Nghiêm thật sự đã đặc biệt yêu quý đứa cháu nội này. Sau bữa ăn vừa rồi,ông còn có suy nghĩ dự định sẽ khuyên Tịch Đình Kiên buông bỏ Chung Linh vì Giai Y.Nếu như mọi chuyện đã xảy ra như vậy, muốn

Giai Y được ở trong nhà họ Tịch, ông chỉ còn cách tác hợp cho Duy An và Chung Linh kết hôn với nhau.

Ông biết sẽ có lỗi với Thẩm Tư Niệm và cả Đình Kiên.Nhưng bây giờ chỉ còn một cách đó mới giúp được mọi chuyện êm xui.

Tịch Đình Kiên chứng kiến được hình ảnh mọi người đang tranh giành Giai Ý, mà không hề quan tâm đến Mẫn Nhi đang đứng vào một góc nhìn mọi người với gương mặt đáng thương.

Anh hiểu Mẫn Nhi đang suy nghĩ gì trong đầu,con bé tuy còn rất nhỏ nhưng lại rất nhạy cảm.

Mẫn Nhi là con gái của anh, không thể để cho bọn họ vì Giai Ý mà lãng quên con bé được.

Nghĩ rồi, Tịch Đình Kiên hùng hổ bước đến. Anh lập tức nhào đến ôm lấy Giai Ý từ tay của Tịch Bách Nghiêm, hừ lên một tiếng.

"Mọi người giành giựt cái gì, Giai Ý hôm nay sẽ ở bên cạnh tôi, Chung Linh không có ở đây thì Tịch Đình Kiên này sẽ chăm sóc con bé".

Nét mặt Giai Ý lập tức nhăn lại, không ngừng giãy giụa trong lòng anh.

"Chú buông cháu ra....Bố cháu đã dặn không được lại gần chú...Mau thả cháu xuống".

Tiểu Dịch Thần cũng đang đứng gần đó, cậu nhìn thấy Giai Ý vô cớ bị bắt đi,trong lòng liền tức giận. Chạy thật nhanh đến, không chừng chờ liền cắn mạnh vào tay của Tịch Đình Kiên.

"Mau thả Giai Ý ra.... Ông là đồ xấu xa,mau thả em ấy ra mau".

"A.... Cái thằng nhóc này" .

Lực cắn của Tiểu Dịch Thần rất mạnh khiến Tịch Đình Kiên phải hét lên,sau cùng không thể chịu nổi liền hất mạnh Tiểu Dịch Thần ra.

"Dịch Thần... cẩn thận". Triệu Duy Ngọc hốt hoảng, tình thế khiến bà không trở kịp tay.

Bà không nghĩ Tịch Đình Kiên sẽ đối xử với Tiểu Dịch Thần như vậy.

Vì Tịch Đình Kiên đang đứng gần cầu thang và vị trí của Tiểu Dịch Thần lại là hướng đi xuống tầng phía dưới .Mọi người không ai đứng gần đó, nên không thể nào mà đỡ lấy thằng bé.



Lúc này mọi người hét lên khi nghĩ thắng bé nhất định sẽ rơi xuống dưới, thì một cái bóng cao lớn xuất hiện tới.Người đó đã đưa tay ôm lấy Tiều Dịch Thần.

Giọng nói run rẩy quen thuộc của Chung Linh vang vội lên, gọi tên thằng bé"

"Dịch Thần...l"

Cuối cùng người đưa tay đỡ lấy thằng bé lại chính là Tịch Duy An, cả hai đều kịp thời xuất hiện cứu lấy mạng sống của Tiểu Dịch Thần.

Tiểu Dịch Thần như mất hồn, gương mặt xanh mét chưa thể lấy lại bình tĩnh được.

Chung Linh bước lên vài bước.Hình ảnh Tiều Dịch Thần một chút xíu đã rơi xuống lầu khiến cho trái tim cô như ngừng đập đi,cơn đau nhói bỗng dưng bao trùm khắp cả người cô.

Cô cảm giác được mình sợ hãi đến mức nào, sợ rằng nếu như anh và cô đến trễ, chắc chắn Tiểu Dịch Thần sẽ rơi xuống.Cảm giác giống như cô có thể tưởng tượng được người rơi chính là Giai Ý đứa con ruột của cô.

Chung Linh không suy nghĩ gì cả, cô nhanh chóng đưa tay ra cướp lấy Tiểu Dịch Thần từ tay của Tịch Duy An.Lập tức ôm thằng bé vào lòng.

Tiểu Dịch Thần như vừa trải qua một cơn ác mộng, một giây sau tiếng khóc như xé lòng của cậu bé bất chợt vang lên

Lúc này tất cả mọi người khi định thần được vài giây, họ mới hoàn hồn trở lại,sau đó mới bước đến.

Sắc mặt tái mét của Tiểu Dịch Thần ngước lên nhìn Chung Linh, gọi cô một tiếng.

"Mẹ ơi....! Con sợ lắm..."

Còn chưa kịp thì mọi người đã nghe Tiều Dịch Thần gọi Chung Linh bằng một tiếng mẹ.Nhưng có lẽ vào giờ phút này chỉ có Triệu Duy Ngọc và Thầm Tư Niệm là để ý, bằng chứng là ngay sau đó Thẩm Tư Niệm đã cất giọng hỏi ngay lập tức.

"Chung Linh! Sao con trai của Duy An lại gọi cô là mẹ..... Không lẽ..."

Câu nói của cô ta, lúc này mới khiến cho mọi người mới phát giác.Nhưng tiếng khóc của Tiểu Dịch Thần càng lúc càng lớn, bầu không khí gần lại một lần nữa náo loạn.

Giai Ý nhìn thấy Tiểu Dịch Thần khóc cũng lập tức khóc theo, đôi mắt hướng về Tịch Duy An.

"Bổ ơi....!"

Cơn thịnh nộ trong lòng của Tịch Duy An lập tức bùng nổ,anh mặc kệ hết tất cả những người lớn ở đây, bước đến trước mặt Tịch Đình Kiên.Nét mặt thể hiện sự giận dữ,anh đưa tay nắm lấy cổ áo của anh ta,gào lên.

"Hành động của chú khi nãy là có ý gì...? Muốn giết chết con trai của tôi sao?"

Dứt lời,anh quay qua nhìn Triệu Duy Ngọc nói lớn.

"Mẹ...!Mau bế Giai Ý về phòng của con, hôm nay không một người nào được đụng vào các con của tôi" Rồi anh nhìn về Chung Linh nói thêm "Em cũng đưa Tiểu Dịch Thần về phòng của anh đi,thằng bé vẫn còn đang sợ lắm,đừng để bệnh tim của thắng bé tái phát".

Triệu Duy Ngọc nghe vậy liền bước đến bế lấy Giai Y từ tay của Tịch Đình Kiên.

Chung Linh nghe xong, cũng vội ôm lấy Tiểu Dịch Thần cùng với Triệu Duy Ngọc đi về phòng của anh

Khi cô vừa mới bước đi vài bước, Tịch Đình Kiên đã có ý định đuổi theo, nhưng Tịch Duy An không đời nào buông tha. Anh đã lập tức trao cho chú của mình một cú đấm vào mặt, cùng với giọng điệu giận dữ.

"Nếu như hôm nay con trai của Tịch Duy An mà xảy ra mệnh hệ nào,chú có nghĩ tôi sẽ làm gì chú không?"

Sức mạnh của Tịch Duy An khủng khiếp đến nỗi đã khiến Tịch Đình Kiên không chịu cú đấm của anh, liền nhanh chóng té mạnh vào cạnh ghế, một chút nữa thì đầu đã đập vào cạnh bàn, nhưng cũng may anh ta đã đưa tay ra đỡ kịp.

Hiện tại bây giờ chỉ còn Tịch Bách Nghiêm và Thẩm Tư Niệm ở đây chứng kiến trận đánh nhau của hai người họ.Khác với dáng vẻ lo lắng của Thẩm Tư Niệm, thì từ nãy đến giờ nét mặt lạnh lùng của Tịch Bách Nghiêm không hề thay đổi.Trong lòng ông ta cũng đang tức giận không kém là Tịch Duy An.Bởi vì ông là người từ đầu đã nhìn thấy tất cả những gì mà Tịch Đình Kiên đối xử với Tiểu Dịch Thần.

Tiểu Dịch Thần là cháu đức tôn của ông, là người sau này lớn lên nối nghiệp nhà họ Tịch.Tình yêu thương của ồng dành cho thắng bé còn hơn rất nhiều.Vậy mà đứa con tr/ời đ/ánh Tịch Đình Kiên của ông lại làm ra hành động không đáng tha thứ như vậy.

Nói vô tình, ông có chết cũng không tin đứa con này của ông lại không ý định đó.



Tịch Đình Kiên đưa tay chạm vào khóe môi của mình, nhìn thấy trên đó có một vệt máu đỏ.Anh ta lập tức tức giận, nhìn Tịch Duy An quát lớn.

"Đồ hỗn láo....Mày dám đánh tao sao?"

"Tại sao tôi không dám...Chú bằng tuổi tôi, nếu không tính vai vế chú không có thứ gì để đáng tôi phải tôn trọng"

Tịch Duy An cười khẩy, từ trong túi lẩy ra chiếc khăn lau tay mình.

Tịch Đình Kiên tỏ ra bực tức nhìn về Tịch Bách Nghiêm.

"Anh có thấy thái độ con trai của anh không? Dù sao em cũng là chú của nó". Vừa nói anh ta chỉ tay vào Tịch Duy An.

Tịch Bách Nghiêm chau mày, liếc nhìn Tịch Đình Kiên.

"Không phải là do chú sao? Tại sao lại bắt ép Chung Linh kết hôn vào lúc này...Chú có biết hôm nay là ngày tôi nhận lại Giai Ý không? Còn chuyện khi nãy chú đẩy Tiều Dịch Thần.... Rốt cuộc là có ý gì?"

Nghe xong, Tịch Đình Kiên tỏ ra bất ngờ khi giờ đây Tịch Bách Nghiêm không còn đứng về phía anh.

"Anh...Khi nãy là chuyện ngoài ý muốn,em không biết Dịch Thần lại đứng đó,em không cố tình đẩy thằng béé....

Còn chuyện của em và Chung Linh, chẳng phải đã bàn bạc trước đó rồi sao.?"

Khi xưa, mọi chuyện Tịch Đình Kiên làm đều được Tịch Bách Nghiêm bênh vực, nhưng không ngờ hôm nay tình thế thay đổi.Ông ấy đã đứng về phải con trai của mình thay vì là anh ta

Tịch Duy An cười cợt nhả.

"Vậy chú có xem cô ấy có đồng ý không? Thái độ khi nãy của Chung Linh, chẳng lẽ mọi người không thấy".

Tịch Đình Kiên dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tịch Duy An nghiến răng nghiến lợi.

"Chú đã cảnh cáo là phải sửa cách xưng hô với vợ của chú...... Cháu không nghe sao?"

Tịch Bách Nghiêm nghe xong câu nói của Tịch Đình Kiên, cảm thấy trong lời nói của anh ta có chút không bình thường liền hiểu ngay, nếu ông không ngăn cản cuộc chiến này rất có thể một chút nữa thôi chắc chẳn cả hai sẽ

danh nhau vi mot ngudi phu nu.

Nhưng ông còn chưa kịp lên tiếng, Thầm Tư Niệm đã bước đến đỡ lấy Tịch Đình Kiên ngồi dậy.

"Anh...." Lời vừa ra khỏi miệng, cô bỗng nhiên sực nhớ ở đây không phải là phòng riêng của cô, không thể xưng hô với Tịch Đình Kiên thần mật như ngày thường được.

Thầm Tư Niệm quan sát một hồi,sau đó sửa cách xưng hô lại.

"À không.....Chú không sao chứ? Chú đang chảy máu, để cháu giúp chú".

Nói rồi cô kéo tay Tịch Đình Kiên,ánh mắt nhìn Tịch Duy An tỏ vẻ xin phép anh.

"Bây giờ cũng tối rồi, để hôm khác chúng ta sẽ nói tiếp....Chú ấy bị anh đánh như vậy, nên em đi giúp chú ấy được không anh...? Xem như em thay anh xin lỗi chú ấy".

Tịch Duy An nhếch môi cười khẩy.

"Việc này em cần xin phép tôi làm gì...uống hồ em cũng vẫn chưa phải là vợ của tôi, cũng không hẳn gọi chú ấy là chú... Tôi nghĩ hai người cũng không muốn như vậy".

"Duy An....." Tịch Bách Nghiêm gọi lớn tên anh như một lời nhắc nhở.

Từ trước đến giờ ông biết Tịch Duy An luôn tránh né Thẩm Tư Niệm, khi đó ông không biết rõ nguyên nhân,nên chỉ nghĩ chuyện tình cảm nam nữ thì cũng có lúc sẽ giận dối nhau.Nhưng rồi khi anh giới thiệu Chung Linh với ông, làm mọi cách bảo vệ cho con bé đó.Đến khi Chung Linh rời đi, ông cứ tưởng anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông kết hôn với Thẩm Tư Niệm.Nhưng không nghĩ ngày Chung Linh rời đi cũng là ngày ông đánh mất đứa con trai này .Rồi đến khi anh trở lại, thì cũng là lúc Chung Linh cũng xuất hiện.Nói đây không phải là sự trùng hợp, ông chẳng bao giờ tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.