Chung Linh không có thứ gì để bám víu, cũng chẳng muốn lên tiếng cầu cứu.Cô nhắm mắt lại, như chấp nhận số phận mình sẽ làm trò cười cho hai mẹ con của họ.Cứ thế cả cơ thể cô từ từ ngã xuống.
Nhưng vào lúc này cô cứ nghĩ mình sẽ rớt xuống thì một bàn tay của ai đó đã ôm chầm lấy cô, giọng nói quen thuộc vang lên.
“Cẩn thận…”
Chung Linh giật mình mở mắt ra, cô nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh mà mỗi đêm cô đều tưởng tượng ra.Hơi thở cũng dần quen thuộc lẫn nhau.Trong đầu cô chợt nhớ lại đêm hôm đó, người đàn ông này đã nằm trên người cô,luôn thở ra rất mệt nhọc,khi đó anh nói:
“Chưa có lần nào anh lại hao tâm sức lực đến như vậy…Em đúng là một tiểu yêu tinh”
Tịch Duy An cũng chẳng thể tin nổi, cô gái này lại một lần nữa bị người khác ức hiếp, mà chẳng hề phản ứng lại câu nào.Nhìn cô như vậy,anh đau lòng lắm chứ!
Trời ơi! Anh ôm cô,anh mới cảm nhận được mình cần hơi ấm này biết chừng nào.Anh chỉ muốn ước thời gian hãy ngừng lại, hãy cho anh tận hưởng những phút giây được ở bên cạnh cô.
Anh nhớ cô, nhớ mùi hương trên người cô.Hình ảnh đêm triền miên ngày hôm đó,bỗng chốc ùa về trong đầu của anh.
Anh say mê nụ hôn của cô.
Nghĩ đến, đầu anh bất chợt từ từ cúi xuống,anh muốn hôn lên cánh môi mềm mại của cô vào lúc này.
Tâm trí Chung Linh bấn loạn, cô không biết phải làm như thế nào khi môi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-uoc-chiem-huu/3547614/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.