Khuynh Thành và Lam Tố tĩnh dưỡng ít lâu. Cả hai đều rất nhớ Kim Bằng và Hồng Loan. Đã hơn năm mươi năm trôi qua họ không có tin tức gì về chúng.
Hoa Mãn Nguyệt dẫn Lưu Hương Nguyệt Nhi bước vào, hết sức hồ hởi nói: “Khuynh Thành, Lam Tố!”
“Sao hôm nay hai người lại nhớ ra mà đến thăm chúng tôi?”
Hoa Mãn Nguyệt cười ha hả, đưa ra tờ thiếp đám cưới: “Ngày mười tám tháng sau chúng tôi sẽ thành hôn.”
Lưu Hương Nguyệt Nhi vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, nhỏ nhẹ nói: “Khuynh Thành nhất định phải đến dự nhé!”
“Đương nhiên rồi! Có điều, tôi thấy lo về Kim Bằng và Hồng Loan, tôi muốn đến núi Kình Thiên một chuyến.”
Nghe đến đây, Hoa Mãn Nguyệt bỗng cau mày nói: “Đúng thế! Bao năm qua toàn chạy trốn thiên tôn, chúng ta phải ở mãi trên đỉnh Tử Cấm không dám ra; nay thiên tôn đã chết, chúng ta nên đi tìm hai đứa ấy.”
Anh thoáng chút do dự nhìn sang Lưu Hương Nguyệt Nhi.
Lưu Hương đâu có thể không hiểu tâm tư của anh, cô chậm rãi nói: “Định đi thì cứ đi! Hôn lễ của chúng ta vẫn chưa công bố ra ngoài, thiếp mời cũng mới chỉ đưa cho Khuynh Thành và Lam Tố.”
Hoa Mãn Nguyệt mừng rỡ, ôm choàng Lưu Hương Nguyệt Nhi hôn cô, rồi nói: “Anh biết vợ anh là cô gái rất tốt bụng.”
“Đừng đùa nữa…” Lưu Hương Nguyệt Nhi ngượng nghịu nhìn anh.
Hoa Mãn Nguyệt cười vang rồi nhìn sang Khuynh Thành và Lam Tố tủm tỉm cười nói: “Xấu hổ đấy mà!”
“Đáng ghét! Hãy nói chuyện đứng đắn đi!” Lưu Hương Nguyệt Nhi nũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471763/quyen-2-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.