Hai người yên lặng ôm nhau không nói gì, đã từ lâu rồi giữa bọn họ không cần phải nói nhiều nữa, cô hiểu lòng anh, anh cũng luôn hiểu tâm tư của cô. 
Phải hai tháng sau Lam Tố mới thật sự bình phục, thiên tôn trong khoảng thời gian này cũng không hề gây rắc rối gì cho bọn họ. 
Thanh Thanh ở trong phòng mình đi qua đi lại, đứng ngồi không yên. Hai tháng nay cô luôn nghĩ ngợi, do dự không biết mình có nên đi tìm thiên tôn không? Nếu chuyện kia được khẳng định thì cô nên làm thế nào? Thanh Thanh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm rồi đẩy cửa bước ra. 
Thiên tôn đang ngồi thiền trong phòng bỗng nhiên mở to đôi mắt, lạnh lùng cất tiếng: “Vào đi!” 
Thanh Thanh do dự một lát rồi cũng đẩy cửa bước vào. Thiên tôn mặc dù đã đoán được người đến những vẫn không khỏi ngạc nhiên. 
“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?” 
“Tôi muốn hỏi ông một chuyện.” Thanh Thanh do dự nói. 
“Ngươi cho rằng ta sẽ trả lời ngươi hay sao?” 
“Đó là quyền của ông nhưng hôm nay ta nhất định phải hỏi.” 
“Được, có cá tính, ngươi hỏi đi.” 
Ánh mắt Thanh Thanh bỗng chốc trở nên u buồn, cô cắn môi rồi chậm rãi nói: “Ông học võ công từ ai? Là Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân hay Triệu Càn?” 
Thiên tôn giật mình, sao cô ta lại biết những người này? 
“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?” 
Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng hỏi tiếp: “Vậy là ông có quen bọn họ?” 
“Ta quen hay không quen thì có liên quan gì tới ngươi?” 
“Hừ! Ông cứ đi hỏi bốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471754/quyen-2-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.