Thanh Thanh kể xong câu chuyện của mình, ánh mắt hiền từ nhìn sang Hồng Loan: “Cưng à, con nói thử xem con đến tìm mẹ là có chuyện gì cần mẹ giúp?” “Con và mọi người đụng phải một kẻ địch rất mạnh, công lực của hắn cao hơn hẳn nên chúng con không có cách nào hạ được hắn. Cho nên... cho nên mới đến đây thỉnh mẹ cùng đi tiêu diệt hắn!” Thanh Thanh nhìn một lượt từ Lam Tố, Khuynh Thành đến Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi, thấy đoàn người có công lực rất khá nhất là Lam Tố cùng Khuynh Thành. Thanh Thanh suy đoán, mạnh đến độ mà cả bốn người này cộng thêm con trai cô cũng không đánh lại, chỉ có thể là Thiên tôn mà thôi. “Được! Ta sẽ đi cùng mọi người, có điều...” “Có điều làm sao?” “Có điều mọi người phải chờ ta thêm một trăm lẻ hai ngày nữa, đợi trận pháp này hết hiệu lực ta mới có thể rời khỏi đây được.” Trận pháp? Khuynh Thành nhíu mày, đúng là Thanh Thanh vừa nãy có nhắc đến chuyện này nhưng là vì sao cô không hề cảm nhận thấy sự tồn tại của trận pháp nào ở quanh đây? Quả nhiên là cao thủ mà! Thanh Thanh đánh không lại bọn chúng cũng không có gì ngạc nhiên. Một trăm linh hai ngày trên đỉnh Kình Thiên, một đoàn năm người không ngừng nỗ lực tu luyện. Có điều, cùng lúc với công lực tăng lên của bọn họ, Thiên tôn cũng đã tu luyện thành công thuật Ngự tâm. Thiên tôn cười vang bước đến trước mặt Lam Ngạn, đắc ý nhìn ông nói: “Lam Ngạn, ngươi thấy kim đàn bản thiên tôn luyện hóa thế nào?” Lam Ngạn bình tĩnh nhìn thiên tôn như thể đã nhìn thấu chuyện sinh tử ở đời, khinh bỉ nói: “Thiên tôn! Ông đường đường là một thiên tôn đầy hiển hách, tối cao vô thượng, tôi không ngờ là ông lại bỉ ổi đến vậy!” Những ngày này tuy ông bị nhốt trong kim đàn nhưng cũng biết được một số chuyện qua những chuyện mấy tên lính gác bàn tán với nhau. Tỷ như việc ông bị giam ở cung Thiên Khuyết, chủ nhân đích thực của cung Thiên Khuyết chính là thiên tôn,... ông thật sự không hiểu vì sao thiên tôn lại làm ra những chuyện như vậy, ông ta đang lo sợ điều gì chứ? Lẽ nào lão ta thật sự sợ Lam Tố sao? “Ta biết Lam Ngạn ngươi đang nghĩ gì, ngươi đang khinh bỉ ta sao? Không sao! Sẽ rất nhanh thôi trên thần giới này sẽ không còn ai dám quay lưng lại với ta nữa rồi. Tuyệt đối không có, kể cả con trai Lam Tố của ngươi cũng vậy, ta sẽ không còn phải sợ hắn nữa. Hắn hiện tại tuyệt đối không thể nào là đối thủ của ta được!” nói rồi ông ta phá lên cười. “Lam Ngạn, để chứng minh sự lợi hại của ta, ta sẽ thử nghiệm với ngươi đầu tiên!” nói rồi lão ta giơ một ngón tay lên không trung, Lam Ngạn giống như bị người ta yểm bùa, cả người nghệt ra. “Ngươi là ai?” thiên tôn cất tiếng hỏi. “Ta là Lam Ngạn!” Lam Ngạn mơ hồ nói. “Chủ nhân của ngươi là ai?” “Chủ nhân của tôi là thiên tôn!” “Tốt lắm! Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi đi giết Lam Tố, ngươi có ý kiến gì không?” “Phục vụ chủ nhân chính là vinh hạnh của thuộc hạ!” “Tốt! Rất tốt!” thiên ton khoái trá cười lớn, thuật Ngự tâm đã tu đến hoàn hảo như vậy thì lão ta còn sợ gì Lam Tố nữa chứ? Chỉ cần xử lý xong thằng nhãi ranh đó thì lão có thể kê cao gối mà ngủ rồi. “Đi tới Tử Cấm đi!” thiên tôn ban lệnh, tàn ảnh chớp lên đi trước, Lam Ngạn cũng phi hành theo. Trên đỉnh Kình Thiên, đoàn người Diệp Khuynh Thành cũng đã chờ được trận pháp giam hãm Thanh Thanh hết hiệu lực. Thanh Thanh đã có thể rời đi cùng bọn họ. “A Mạc, lại đây!” Thanh Thanh lên tiếng gọi Hồng Loan. Hồng Loan tuy rất không quen với cách gọi này nhưng nó vẫn bước lại. “A Mạc, sau khi rời khỏi đỉnh Kình Thiên này, con dẫn mẹ đi gặp em trai được chứ?” Hồng Loan nín lặng. Em trai? Nó đi đâu tìm ra một thằng bé Hồng Loan nữa làm em trai đây? Nó nghẹo đầu suy nghĩ, do dự một lát rồi hít sâu một hơi. Có lẽ Khuynh Thành nói đúng, nó nên cam đảm đối diện với sự thật thì hơn, lừa dối người khác là không tốt! “Có việc này con muốn nói với mẹ!” Hồng Loan nhìn Thanh Thanh nói. “Chuyện gì thế?” “Thực ra... con không phải con trai mẹ. Con đã nói dối vì muốn mẹ giúp đỡ bọn con...” Thanh Thanh cười cười nhìn Hồng Loan, trìu mến nói: “A Mạc, con cho rằng mình có thể nhận lầm người sao? Tuy vừa mới sinh ra con đã bị đưa đi nhưng là người mẹ, ta luôn có thể nhận ra con trai mình, dù có xa cách bao lâu đi nữa thì cũng không thể nhầm được! Tộc Chu Tước chúng ta có tuyệt kỹ riêng, bất kể là xa cách bao lâu, chỉ cần gặp qua một lần thì khí lưu của người đó sẽ in mãi trong tâm trí chúng ta. Mẹ không biết vì sao một trăm triệu năm qua không tìm thấy được khí lưu của con nhưng con vừa bước lên đỉnh Kình Thiên thì mẹ lập tức nhận ra. Con trai mẹ đã trở về, đây là điều không thể nào sai lầm được, nếu con chưa tin thì hãy nhìn miếng ngọc này.” Thanh Thanh nói rồi lấy ra một mảnh ngọc vỡ nói: “A Mạc, con lấy miếng ngọc con đeo ở cổ ra đây!” Hồng Loan gỡ miếng ngọc trên cổ xuống, nó lặng người không nói nên lời. “A Mạc, miếng ngọc này gồm ba mảnh, một mảnh con đeo, một mảnh em coi đeo, còn một mảnh mẹ giữ lại.” Hồng Loan nhìn hai miếng ngọc khớp với nhau rồi lại nhìn Thanh Thanh, xúc động không thốt nên lời. Chu Tước thật sự là mẹ của nó! Nó tìm thấy mẹ rồi! “Bây giờ A Mạc đã tin lời mẹ rồi chứ?” Hồng Loan cảm thấy sống mũi mình cay cay, hai hàng nước mắt nhanh chóng rơi xuống. “Mẹ... mẹ ơi!” Hồng Loan rúc đầu vào trong lòng Thanh Thanh khóc òa lên. “Con xin lỗi, xin lỗi mẹ!” “Kìa con, ngoan nào, đừng khóc nữa!” Thanh Thanh dịu dàng, hiền từ nhìn Hồng Loan, nhẹ lau nước mắt cho nó. “Hiện giờ việc quan trọng nhất là đánh thẳng kẻ địch, sau đó chúng ta sẽ đi tìm cha con. Mặc dù mẹ không thể cảm nhận được làn khí lưu của ông ấy nhưng mẹ tin chắc cha con còn sống. Cũng thần kỳ giống như con đột nhiên xuất hiện trước mặt mẹ vậy!” Thanh Thanh nức nở, cho đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy mọi chuyện hệt như là một giấc mơ vậy. “Mẹ, thật ra con còn nói dối mẹ một chuyện nữa...” Hồng Loan cúi thấp đầu nói: “Con... thực ra con không sống cùng em trai, con cũng không biết nó ở đâu cả.” Nhìn thấy vẻ hụt hẫng của Thanh Thanh, nó vội nói thêm: “Nhưng mẹ cứ yên tâm, con tin là chúng ta nhất định sẽ tìm thấy cha cùng em con, cả nhà chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ mà!” Đúng lúc này thì Khuynh Thành cùng Lam Tố bước vào, mỉm cười nói với hai mẹ con: “Đúng vậy Thanh Thanh, tôi tin chắc cả nhà cô sẽ sớm đoàn tụ thôi!” Khuynh Thành nhìn miếng ngọc trong tay Hồng Loan, ngờ ngợ như đã nhìn thấy ở đâu đó, đúng rồi, miếng ngọc của Kim Bằng. “A Mạc, có khi nào là Kim Bằng không?” “Khuynh Thành nói vậy là ý gì?” “Ta không dám khẳng định nhưng là từ lúc nghe Thanh Thanh kể chuyện ta đã hơi ngờ ngợ, mảnh ngọc này ta đã từng thấy trên người Kim Bằng rồi... ta nghĩ, có lẽ Kim Bằng chính là em trai ngươi cũng nên.” Thanh Thanh nghe vậy không khỏi mừng rỡ: “A Mạc đã từng gặp em con sao?” Hồng Loan nhíu mày nói; “Không đúng, Khuynh Thành! Kim Bằng ở trần gian còn tôi ở thần giới, sao nó có thể là em trai tôi được?” Tuy Hồng Loan có tình cảm rất tốt với Kim Bằng, luôn coi nó là anh em của mình nhưng bảo nó tiếp nhận chuyện Kim Bằng là em trai của mình, nó cứ cảm thấy thế nào ấy. “Tạm chưa nói tới chuyện Kim Bằng, chúng ta cứ phải lên đường trước đã. Sau khi tiêu diệt được gã bí hiểm kia, chúng ta đến tiên giới tìm Kim Bằng cũng chưa muộn!” “Được! Vậy chúng ta xuất phát ngay thôi!” Đúng là Thanh Thanh đã chờ đợi quá lâu, cô hít một hơi thật sau, nhìn Khuynh Thành và những người khác nói: “Trước khi xuất phát tôi muốn báo với mọi người một tin không vui, để chúng ta chuẩn bị sẵn tâm lý.” “Mẹ ơi, mẹ đừng dờn dứ nữa, mau nói đi!” “Người mà mọi người nói tới có thể chính là thiên tôn.” Thiên tôn??? Đoàn người chìm trong kinh hãi. “Thanh Thanh, cô có nhầm không? Thiên tôn vì sao phải giết chúng tôi chứ?” Lam Tố mặc dù đã đoán được thân phận của người kia nhưng khi Thanh Thanh nói ra vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]