Diệp Khuynh Thành lần nữa đi tới ngự hoa viên đỏ rực đầy màu sắc, Nam Cung Khuyết nói rằng đây chính là loài hoa mà Lạc Nhi thích nhất. Khuynh Thành dường như có thể cảm thấy được Lạc Nhi như đang ở trước mặt cô và nói với cô rằng: “Khuynh Thành! Hãy đặt tay lên ngực mình và nghe theo tiếng nói của con tim mình! Cô yêu Lam Tố! Khuynh Thành, những hi sinh của cô từ trước đến giờ sao có thể nói bỏ là bỏ được! Cô chẳng phải muốn có một người gắn bó đến bạc đầu sao? Lẽ nào những lời nói trước đây của cô với anh ấy rằng hai người sẽ phiêu du giang hồ, lãng quên thiên hạ là nói dối sao?” Không! Đáy lòng Khuynh Thành phản kháng mãnh liệt, những lời cô nói với Lam Tố, không một lời nào là giả dối hết. Khuynh Thành như tỉnh khỏi cơn mê. Đúng thế! Cô yêu anh, cả cuộc đời này chỉ chấp nhận mình anh. Tại sao cô phải trốn tránh? Dù lòng anh chỉ có Lạc Nhi thì sao chứ? Cô vẫn có thể yêu anh mà. Đúng! Tình yêu không nhất quyết cứ phải là chiếm hữu. Khuynh Thành nghĩ thông, khẽ mỉm cười nói: “Lạc Nhi, cảm ơn cô!” Khuynh Thành gạt bỏ được tâm tư nặng nề, lúc này đây cô thật sự muốn biết được tình hình của Lam Tố, cô cũng phải nhanh chóng tìm được Hoa Mãn Nguyệt và cứu anh ra. Đúng lúc Khuynh Thành định đi tìm Hoa Mãn Nguyệt thì giọng nói của Nam Cung Khuyết vang lên phía sau cô. “Lạc Nhi, xem ra tâm trạng con hôm nay rất tốt!” Khuynh Thành cau mày dừng bước, quay người nở nụ cười rạng rỡ: “Thần hoàng!” “Đi nãy giờ chắc cũng mệt rồi, con mau vào trong nghỉ ngơi đi!” Khuynh Thành thấy Nam Cung Khuyết ân cần với mình mà không nén nổi nghi ngờ nhưng là hiện tại cô không thể hành động bất cẩn được. “Nào, Lạc Nhi, con lại đây với cha!” ông ta nói rồi chìa bàn tay to lớn của mình tới. Khuynh Thành nghi hoặc, ông ta đối với cô một mực cưng chiều nhưng tại sao lại giam giữ Hoa Mãn Nguyệt? Lẽ nào Hoa Mãn Nguyệt không phải là con đẻ của ông ta? Không đúng! Nếu thế thì ông ta đã giết Hoa Mãn Nguyệt từ sớm rồi. Chắc chắn là ông ta có âm mưu gì đó. Nam Cung Khuyết thấy Khuynh Thành cứ nhìn mình chằm chừ thì cảm thấy mất tự nhiên, liệu có phải con bé này đã bắt đầu nghi ngờ rồi? Không có lý nào, nó căn bản không thể nhận ra điều gì mới đúng. Tuy nó là Lạc Nhi chuyển thế nhưng nó đã mất hết ký ức về kiếp trước, hơn nữa, ông ta đã diễn vai người cha rất hoàn hảo, không có lý nào lại bại lộ được. Khuynh Thành cũng nhận ra sự luống cuống của mình khiến ông ta nghi ngờ, cô vội bịa ngay ra một cái cớ. Cô nở nụ cười nói: “Xin lỗi Thần hoàng, con vụng về khiến thần hoàng phải bận tâm rồi, chỉ là con nhìn thấy trên tóc Thần hoàng có sợi bạc thôi!” Nam Cung Khuyết thấy Khuynh Thành không nhìn mình nữa thì cũng dần yên tâm hơn. “Đúng là Lạc Nhi của ta đã trưởng thành, đã biết quan tâm tới cha rồi.” Khuynh Thành bình thản cười nói: “Cha nên đi nghỉ sớm, con cũng thấy trong người hơi uể oải, con về phòng trước đây ạ!” Nam Cung Khuyết khẽ gật đầu, ông ta tin chắc Khuynh Thành chưa phát hiện ra điều gì khác lạ nhưng để đề phòng thì vẫn nên sớm ra tay thì hơn. Có điều, hiện tại ông ta vẫn chưa nắm vững được nguyên lý khống chế linh hồn người, nếu liều lĩnh thì nguy cơ sẽ rất cao. Nam Cung Khuyết bỗng nhiên cảm thấy thật sốt ruột. “Phải kiên nhẫn!” ông ta tự an ủi mình, thắng lợi đã ở ngay trước mặt rồi, lúc này tuyệt đối không thể nào nóng vội được. Chỉ cần nắm giữ được linh hồn con nhãi này rồi thì sợ gì nó không mở phong ấn chứ. Chỉ cần Lam Tố không còn là ý niệm nữa thì dù hắn có mạnh đến đâu cũng không thể kháng cự được việc ông xơi tái linh hồn nó. Đến lúc đó, thần giới này chỉ còn một chủ duy nhất mà thôi. Ông ta nghĩ vậy rồi cũng quay người đi. Khuynh Thành thấy Nam Cung Khuyết đi rồi liền rời giường, bí mật bám theo. Lẽ ra Nam Cung Khuyết chỉ cần vận linh thức là biết Khuynh Thành đang theo dõi mình, nhưng ông ta lại rất tự tin đi tới nhà lao bí mật. Cánh cửa địa lao nhanh chóng được mở ra, trên gương mặt Nam Cung Khuyết hiện lên nụ cười nham hiểm. Ông ta hắt thẳng chậu nước lạnh vào Hoa Mãn Nguyệt đang hôn mê nằm đó. Nam Cung Khuyết cười tàn nhẫn: “Ngài thái tử gần đây vẫn ổn chứ?” Ánh mắt Hoa Mãn Nguyệt ngập tràn thù hận cùng căm ghét nhìn lên. Khuynh Thành nhìn thấy toàn thân anh toàn vết máy mà không khỏi nín thở kinh hãi. Lẽ nào anh ta thật sự không phải con đẻ của Nam Cung Khuyết? “Đồ khốn! Nhà ngươi có giỏi thì cứ giết ta đi!” “Giết ngươi? Không, không, không! Giết ngươi thì thật vô nghĩa, ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng lớn lắm!” Hoa Mãn Nguyệt hừ lạnh nói: “Ngươi đừng mong ta sẽ giúp ngươi lừa Khuynh Thành. Đồ khốn! Chỉ cần Hoa Mãn Nguyệt ta một ngày còn chưa chết thì ta sẽ tự tay giết ngươi để trả thù cho cha ta.” Khuynh Thành sững người. Báo thù cho cha? Vậy lão Nam Cung Khuyết này thật sự không phải cha của Hoa Mãn Nguyệt? “Báo thù? Ha ha ha...” Nam Cung Khuyết cười rộ lên, mỉa mai hỏi lại: “Chỉ dựa vào ngươi sao?” “Chỉ cần ta còn sống một ngày thì vẫn còn cơ hội để giết ngươi!” “Ha ha ha... hay lắm! Khá khen cho lòng can đảm của ngươi. Được! Ta để cái mạng ngươi lại, ngươi cứ đến mà giết ta thử xem!” Nam Cung Khuyết nhếch mép nói. “À, ta chưa nói cho ngươi biết là Tây Môn Lưu Hương đã bị bọn ta tóm gọn rồi. Tốt nhất là ngươi nên biết điều một chút, nếu không... ta sẽ không đảm bảo tính mạng cho nó đâu.” Hoa Mãn Nguyệt gần như phát điên, anh không thể ngờ được lão ta lại thâm hiểm đến vậy. Một tiếng nổ lớn bất chợt vang lên, Hoa Mãn Nguyệt phá tan xiềng xích cùng toàn bộ dây trói trên người thoát ra. Nên biết rằng những sợi xích sắt này có cấu tạo vô cùng đặc biệt, hễ người bị nó trói lấy mà vận công lực thì những gai thép sẽ cắm sâu vào cổ tay cổ chân. Vậy mà Hoa Mãn Nguyệt có thể phá tung ra được. Khuynh Thành kinh hãi nhìn những gai thép trên người Hoa Mãn Nguyệt, sát khí bắt đầu tỏa ra. “Bây giờ ta giết ngươi!” Hoa Mãn Nguyệt hét lên, sát khí hủy thiên diệt địa từ người anh phát ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Giết ta sao Hoa Mãn Nguyệt? Thân xác ngươi hiện đã tàn phế, linh hồn ngươi cũng không tránh khỏi bị thương, ngươi muốn giết ta? Đang mơ sao?” Nam Cung Khuyết đâu phải kẻ ngu ngốc, nếu nhốt Hoa Mãn Nguyệt theo cách thông thường thì chắc chắn anh ta đã chạy trốn từ lâu rồi, lão ta rất cẩn thận nên đã khóa luôn cả linh hồn anh. Vừa rồi Hoa Mãn Nguyệt vận công lực nên không tránh khỏi tổn thương về tinh thần cùng thể xác. Hoa Mãn Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sức mạnh trong người anh nhanh chóng phát ra bên ngoài, tuyệt đối không giống như một người đang trọng thương. Nam Cung Khuyết tái mặt, gã Hoa Mãn Nguyệt này đã thừa kế tuyệt kỹ của cung Đông Lăng, chẳng lẽ hắn muốn đồng qui vu tận với lão hay sao? Đương nhiên lão ta chẳng sợ hãi gì ba thế lực trên thần giới, mớ bí kíp này thì có đáng là gì chứ. Có điều Hoa Mãn Nguyệt vẫn còn giá trị lợi dụng, lão đương nhiên không muốn anh chết bây giờ. Con ranh Tây Môn Lưu Hương lại có thể khiến Hoa Mãn Nguyệt bùng phát ra sức mạnh kinh người như thế này, xem ra lão đã quá xem thường bọn chúng rồi. Biết vậy thì lão đã sớm lợi dụng Tây Môn Lưu Hương rồi, có lẽ bây giờ lợi dụng vẫn chưa muộn... “Hoa Mãn Nguyệt, nếu ngươi dám ra tay thì ta sẽ bắt Tây Môn Lưu Hương chết rất thê thảm!” “Hạng tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, dù ta có chấp nhận bị giam cầm thì cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết. Nếu ta bó tay chịu trói thì những người vô tội bị ngươi giết không phải sẽ nhiều hơn nữa sao, chi bằng hôm nay ta với ngươi cùng chết!” “Thằng điên này!” Nam Cung Khuyết không thể ngờ được Hoa Mãn Nguyệt lại lợi hại đến độ đoán được toàn bộ những gì lão ta nghĩ. Điều lão không ngờ là thực ra Hoa Mãn Nguyệt cũng không lợi hại đến vậy, anh không có thuật đọc tâm nhưng vì anh đã gặp quá nhiều hạng tiểu nhân như Nam Cung Khuyết nên anh có thể dễ dàng đoán được những ý đồ của lão.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]