Cô gái trong y phục đỏ tươi, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, đôi mắt rưng lệ nhìn anh.
“Lam Tố, chàng có thể ôm thiếp thêm một lần nữa không?” cô gái chầm chậm đi về phía anh nói.
Lam Tố ngây người, lúng túng không biết nên làm thế nào. Từ trước tới nay có chuyện nào không nằm trong sự sắp xếp của anh chứ? Tại sao mọi chuyện lại như vậy?
“Lam Tố. Chàng có thể oán hận thiếp nhưng chàng tuyệt đối không thể không yêu thiếp.”
Cô gái đưa tay lên rút một cây trâm trên đầu, bàn tay cô run run, hai hàng lệ chảy dài trên má nhưng cô vẫn tàn nhẫn cắm sâu cây trâm vào anh.
“Lạc Nhi, ta không giận cùng sẽ không hận nàng. Dù nàng làm có làm gì đi nữa thì ta vẫn sẽ yêu nàng như trước, thậm chí còn hơn trước nữa.”
Vào thời khác này, cô gái mạnh mẽ đẩy anh ra, sắc mặt đầy đau khổ nhìn anh.
“Chàng biết hết, đúng không? Tại sao chàng không né tránh? Tại sao?” cô gái gào lên, cô bỗng nhiên cảm thấy mình mới ngây thơ làm sao. Công lực của anh cao như vậy, làm sao có chuyện anh không nhận ra ý đồ ám sát của cô chứ?
“Lạc Nhi, nàng cũng không hoàn toàn muốn giết ta, đúng không? Nàng chẳng qua chỉ là phong ấn ta mà thôi.” Khóe miệng anh có nét cười vui nói.
“Lam Tố, chàng là gã si tình đần độn. Tại sao chàng không né tránh, tại sao?”
- -- --------
Tâm tư Lam Tố giằng xé, tình yêu của anh dành cho Lạc Nhi đã không còn trọn vẹn nữa, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471724/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.