“Sao ngươi biết? Ta thấy cô ta cũng chẳng phải người tử tế gì.”
Hồng Loan ra vẻ sành sỏi nói: “Tình yêu! Ngươi có hiểu tình yêu là gì không? Một con chim phao câu thối chưa tu thành hình người như ngươi sao có thể hiểu được chứ?”
Kim Bằng rủ cái đầu xuống, mắt thao láo ngước nhìn Hồng Loan.
“Ngươi thì hiểu sao? Ngươi đã yêu bao giờ chưa? Tình yêu là như thế nào? Có ngon không?”
Hồng Loan nghe Kim Bằng hỏi mà suýt ngã lăn quay.
“Sao ngươi lại ngớ ra thế?”
“Ta...ta làm sao biết tình yêu có ngon hay không chứ? ta chưa từng ăn!”
“Chưa từng ăn mà ngươi nói cứ như đã ăn rồi!” Kim Bằng hừ hừ tỏ vẻ khinh thường.
Kim Bằng cùng Hồng Loan nhìn nhau rồi cả hai cười rất gian tà nhảy từng bước đến trước Trọng Lâu, vẻ hiếu kỳ gọi: “Trọng Lâu!”
Trọng Lâu lúc này đang nắm chặt tay Tịch Vân nhìn vào màn sương trắng, ông quay lại nhìn một con chim và một thằng bé con hỏi lại: “Sao rồi?”
“Ông đã ăn tình yêu bao giờ chưa? Có ngon không?”
Trọng Lâu trượt chân ngã nhào xuống màn sương trắng, may mà Tịch Vân đã kịp thời tóm được.
Kim Bằng cùng Hồng Loan nhìn nhau đầy ẩn ý. Chà! Coi bộ tình yêu chắc ăn ngon lắm a!
“Trọng Lâu! Ông xúc động như thế chắc là tình yêu phải ngon lắm đúng không? Hương vị của nó ra sao? Phải làm thế nào mới có thể ăn được tình yêu?”
Trọng Lâu lần nữa bị Hồng Loan làm cho choáng váng, vẻ mặt hai đứa này như vậy là sao chứ?
“Xem ra là chẳng thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471703/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.