“Kim Xán, ta nhất định sẽ giết chết ngươi trả thù cho con trai ta!” ánh mắt Yêu hoàng bắn ra hàn quang, hắn gọi hai con Kim Ty Báo thủ lĩnh dặn dò: “Ngươi đi nói với Mặc Kỳ, bảo hắn cứ thẳng tay giết sạch bọn Kim Bằng cho ta, nhất định không được chừa lại tên nào cả! Ta muốn tộc Kim Bằng từ nay biến mất khỏi yêu giới vĩnh viễn!” Kim Xán nghe hắn nói vậy tay càng nắm chặt hơn, ông ta quay sang nhìn Kim Bằng hỏi: “Ngươi không sao chứ?” “Không chết được đâu!” “Ngươi mau mang cháu ta rời khỏi đây đi!” “Không! Ta sẽ không để ngươi lại một mình!” “Nếu ngươi ở lại đây thì tất cả chúng ta nhất định không thoát khỏi cái chết, đám yêu binh rất đông, chúng ta không có khả năng địch lại bọn chúng đâu!” “Ông ơi, cháu không muốn đi...” tiểu Kim Bằng bắt đầu khóc rống lên. Nó vừa chào đời được vài tháng thì đã mồ côi cha mẹ, nó không muốn mất đi ông nội nữa. “Này con ba ba già, ngươi không được chết! Nếu ngươi bỏ mạng thì ta nhất định sẽ đập chết con tiểu Kim Bằng này cho gọn, dù sao nó sống mà không còn ai yêu thương thì cũng tội, ta cũng không muốn ẵm bế nó chạy trốn khắp nơi đâu!” Kim Bằng nói rồi để tiểu Kim Bằng cưỡi trên lưng mình vừa tránh đòn tấn công của bọn Bạch Hổ cùng Kim Ty Báo vừa cấp tốc phi hành bay đi. Nếu nó không bị thương thì mấy con Bạch Hổ, Kim Ty Báo này chẳng đáng bận tâm nhưng vừa rồi đỡ một chưởng của Yêu hoàng nên khả năng tấn công suy giảm không ít, chỉ còn cách cõng con tiểu Kim Bằng này chạy trốn cho nhanh. Yêu hoàng gần như hóa điên, các chưởng lực dồn dập tấn công Kim Xán. Kim Xán lúc này thì đang lo cho tiểu Kim Bằng nên cũng không còn lòng dạ nào mà đánh tiếp. Con Kim Bằng chết tiệt kia lại dám đòi đập chết cháu trai ông, Kim Xán tuyệt đối không thể để đứa cháu trai duy nhất này gặp chuyện không may được. Kim Xán nghĩ vậy lập tức tìm thời cơ tháo chạy. Yêu hoàng thấy Kim Xán chạy thì tức giận cực độ, tàn ảnh nháng lên quay trở lại điện Yêu Hoàng lớn tiếng hạ lệnh. “Toàn thể yêu binh nghe lệnh ta: bằng mọi giá phải truy sát Kim Bằng, Kim Xán cùng con tiểu Kim Bằng kia! Ai giết được bọn chúng sẽ có cơ hội lên ngôi Yêu hoàng nhiệm kỳ tới, không phân biệt chủng tộc cùng danh vị!” Yêu hoàng dốc hết vốn liếng ra, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải giết chết bằng được bọn Kim Xán, Kim Bằng. Bao nhiêu năm qua Kim Bằng chưa bao giờ chịu ê chề như ngày hôm nay, yêu binh phía sau mỗi lúc một đông thêm mà nó chỉ có thể chạy thục mạng chứ không thể xuất chiêu đánh lại bọn chúng. Nhìn thấy đám Kim Ty Báo cùng Bạch Hổ sắp đuổi tới nơi, ánh mắt Kim Bằng phóng ra hàn quang. “Ba ba nhóc con, chúng ta có sống nổi hay không đều trông chờ vào lần này, ngươi mau ôm thật chặt đi!” “Tôi không phải ba ba, tôi là Kim Bằng. Cha mẹ tôi không sợ, ông bà tôi không sợ thì tôi cũng không sợ! Ông đừng làm mất mặt tộc Kim Bằng!” Kim Bằng choáng váng suýt rơi xuống đất, thằng nhóc này cũng có chút thú vị đi! “Được! Nếu đại nạn lần này chúng ta qua khỏi ta nhất định chở ngươi quay lại đánh cho bọn kia không còn manh giáp!” Kim Xán tạt thẳng một chưởng vào con Kim Ty Báo gần nhất rồi thét gọi Kim Bằng: “Mau chạy về hướng tây, trên núi Tây Điên có Kim Diệm Ưng là bạn thân của ta, người ấy nhất định sẽ trợ giúp chúng ta!” Kim Bằng cũng không có thời gian hỏi nhiều, nó lập tức phi hành về hướng tây, cũng chẳng hề thiết nhìn xem Kim Xán phía sau thế nào. Kim Xán không hổ danh là người có chức vị cao trong tộc Kim Bằng, rất nhanh chóng đã cắt đuôi được bọn Kim Ty Báo cùng Bạch Hổ đuổi theo Kim Bằng. “Kim Liệt! Cháu không sao chứ?” “Ông ơi! Cháu không sao!” “Vậy thì tốt rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, càng đến núi Tây Điên sớm lúc nào thì hay lúc đó!” Khi cả đoàn ba người mải miết bay về hướng tây thì mệnh lệnh của Yêu hoàng cũng đã truyền đi khắp nơi. Kim Diệm Ưng trên núi Tây Điên cũng nhận được tin này. Ở yêu giới, tất cả các yêu thú đều có một viên linh châu để truyền tin, Kim Xán thấy linh châu trong người phát sáng bèn lấy ra coi, mặt tái đi. “Chúng ta gặp rắc rối to rồi!” “Con ba ba già nhà ngươi cần nói gì thì nói một lần cho gọn đi, sao cứ dờn dứ thế?” Kim Xán nhìn Kim Bằng hít sâu một hơi rồi nói: “Yêu hoàng đã hạ lệnh bất cứ ai giết được chúng ta thì sẽ có cơ hội lên làm Yêu hoàng nhiệm kỳ tới, ta e chẳng mấy chốc toàn bộ yêu thú ở yêu giới này sẽ truy sát chúng ta!” “Đồ khốn kiếp!” Kim Bằng tức giận nghiến răng ken két, “Chờ công lực của ta phục hồi rồi ta nhất định quay lại băm hắn thành trăm mảnh mới có thể nuốt trôi cơn hận này!” “Khôi phục công lực ư? Chúng ta còn sống được bao lâu nữa còn không biết được đây này!” “Chưa trả được thù này thì nhất định ta sẽ không chết được. Ba ba già nhà ngươi chớ quên tộc Kim Bằng hiện nay chỉ còn lại ba chúng ta mà thôi, ngươi chắc cũng không muốn tộc Kim Bằng phải diệt vong chứ?” “Nhưng toàn bộ yêu thú ở yêu giới này đều coi chúng ta là kẻ địch, ta e...” “Yên tâm, không chết ngay được đâu. Trời không tuyệt đường sống con người, chúng ta trước cứ đến tiên giới lánh nạn đi đã, khi nào công lực tôi phục hồi thì quay trở về tính sổ hắn cũng chưa muộn!” “Cho dù chúng ta có lên được đến tiên giới thì cũng không tránh khỏi truy sát, đến đó cũng vô ích thôi!” Kim Xán có phần tuyệt vọng nói, trời đất bao la như vậy mà ông cũng có ngày không chỗ nương thân này! “Tình hình không tệ đến vậy đâu, Bắc đế mới lên ngôi chính là người anh em của ta, đến đó rồi thì không ai dám làm gì chúng ta đâu!” Kim Xán nghe Kim Bằng nói tới Bắc đế chính là anh em của hắn thì ánh mắt lập tức sáng lên tia hy vọng: “Có thật Chiến thần Trọng Lâu sẽ giúp chúng ta chứ?” “Đương nhiên rồi!” Kim Bằng quả quyết nói. “Thế thì tốt, bây giờ chúng ta sẽ đi tiên giới!” Có điều, toàn thể yêu giới đang đảo lộn lên truy sát thế này thì bọn Kim Bằng muốn lên tiên giới cũng không phải là chuyện dễ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]