Hồng Loan gật gật đầu rồi lập tức vận thần thức quét quanh thành một lượt, rất nhanh chóng tìm ra vị trí hiện tại của Trọng Lâu trong điện Thanh Hoa. Khuôn mặt non choẹt của nó có chút nhăn lại: “Lão Tây đế này đang định giở trò quỉ gì mà lại bố trí Trọng Lâu cùng Tiên cùng ở trong điện Thanh Hoa chứ?” “Bắc đế cùng Trọng Lâu ở cùng một chỗ sao?” Khuynh Thành ngạc nhiên hỏi lại. “Hai người đó chỉ cách nhau đúng có một tòa cung điện thôi!” Hồng Loan nhíu mày nói. “Đi! Chúng ta đi tìm Trọng Lâu!” Ba tàn ảnh nháng lên hòa tan trong màn đêm. Khuynh Thành cùng Hồng Loan, Kim Bằng nhẹ nhàng tiến vào điện Thanh Hoa, rất nhanh chóng tìm được Trọng Lâu. “Nếu không muốn chết thì mau rời khỏi đây ngay!” phía sau ba người đột ngột vang lên một thanh âm vô cùng quen thuộc. “Hoa Mãn Nguyệt!” Khuynh Thành vừa nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt lập tức cảm thấy khí huyết sôi trào, hắn đã không giúp thì thôi mà lại còn định cản trở cô sao? “Không có thời gian nói nhiều với cô đâu, nếu cô muốn Trọng Lâu mất mạng thì cô cứ việc chạy vào đi!” giọng nói của Hoa Mãn Nguyệt đều đều nhưng lại có sức mạnh khiến cho người ta không thể nào chống lại được. “Ý anh là gì?” “Lúc này Tây đế đang ở trong kia chờ các người, nếu các người cứ thế xông vào thì ông ta nhất định sẽ giết chết Trọng Lâu!” Diệp Khuynh Thành nghe vậy lặng lẽ đưa mắt nhìn Hồng Hồng Loan, Hồng Loan hiểu ý lập tức vận linh thức quan sát thì quả nhiên nhìn thấy Tây đế cùng Trọng Lâu đang ngồi đối diện nhau. “Đi!” Hoa Mãn Nguyệt tóm luôn Khuynh Thành rồi phi người đi. “Bỏ ta ra!” Khuynh Thành lập tức vùng ra. “Hoa Mãn Nguyệt, anh định làm gì?” “Tôi định làm gì ư? Tôi đương nhiên là không muốn nhìn cô chết rồi. Cô đã chết một lần rồi, tôi không muốn cô lại chết thêm lần nữa!” Nam Cung Triệt bức xức nói, bị em ruột của mình nhìn với ánh mắt cảnh giác, đề phòng khiến anh ta thấy có phần chua xót. “Nói...anh nói gì thế?” Khuynh Thành kinh ngạc nhìn anh ta, cô chết lần nào rồi chứ? “Lạc Nhi, anh không muốn thấy em mắc phải sai lầm nữa, anh chỉ muốn thấy em được sống vui vẻ, vô tư không vướng bận thôi!” “Lạc nhi? Anh gọi tôi là gì chứ?” “Lạc Nhi, anh biết em không nhớ được ký ức kiếp trước, anh cũng biết em tạm thời không thể chấp nhận được sự thật này nhưng là anh không muốn em cứ đeo bám mãi những chuyện như thế này! Lạc Nhi, em dừng lại đi, anh muốn em được sống vui vẻ như những người bình thường khác!” Diệp Khuynh Thành nhìn anh ta đầy nghi hoặc, hôm nay anh ta làm sao thế kia? Không phải anh ta bị chuyện gì kích thích đó chứ? “Lạc Nhi, hôm nay anh sẽ cho em biết rõ tất cả đầu đuôi câu chuyện!” Khuynh Thành nghe vậy lập tức đưa tay lên sờ trán Hoa Mãn Nguyệt, hoàn hảo, không có bị sốt. “Hoa Mãn Nguyệt, anh bị cô Lưu Hương Nguyệt Nhi gì đó đá rồi hả?” “Gì cơ?” Hoa Mãn Nguyệt ngạc nhiên hỏi lại, hai mép giật giật nói: “Cô ấy mất tích rồi!” “Cho nên anh tới tìm tôi để than vãn, bịa chuyện phải không?” “Khuynh Thành! Nam Cung Lạc, cô hãy nghe cho rõ đây. Tôi là Nam Cung Triệt, là anh trai của cô. Cha cô tên là Nam Cung Khuyết – người đứng đầu ba thế lực trên thần giới! Năm xưa cô phong ấn Lam Tố rồi tự sát, chính là Lam Tố đã khổ công tụ linh hồn cô lại đưa đi đầu thai chuyển kiếp, anh ta hy vọng cô có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như những người bình thường khác! Mọi hành động của anh ta đều bị người ta giám sát, tôi được cha cử đi giám sát em, Lưu Hương Nguyệt Nhi tên thật là Tây Môn Lưu Hương, cha cô ấy chính là thế lực thứ hai trên thần giới. Cô ấy đến tiên giới cũng chính là vì cô, tôi thật ngây thơ mới có thể thật lòng yêu thương cô ấy! Tôi giống như em, đã yêu phải người không nên yêu nhưng có lẽ em may mắn hơn tôi, Lam Tố luôn coi em như một báu vật nâng niu cưng chiều, còn tôi có khi chẳng là gì trong mắt cô ấy ả.” Diệp Khuynh Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Mãn Nguyệt mà cảm thấy có chút xa lạ, chuyện này tuyệt đối không thể là sự thật được. Sao cô có thể là Lạc Nhi chứ? Rõ ràng là cô xuyên qua đến đây mà? Tuy nhiên, nhớ đến những chuyện từ lần đầu gặp Lam Tố thì mọi chuyện ngẫm lại cũng có lý. Một người đẹp trai tài giỏi như anh sao có thể suốt ngày bám lấy cô nói chuyện yêu đường, luôn luôn xuất hiện khi cô cần được? Chỉ có thể giải thích là cô chính là chuyển thế của người mà anh luôn yêu thương – Lạc Nhi cô nương mà thôi! Khuynh Thành phút chốc cảm thấy thất vọng vô cùng, thần khí cùng vòng xuyền không gian Lam Tố bỗng chốc trở nên đáng ghét hơn cả. Lam Tố chưa từng thích cô, người mà anh thích chỉ là Nam Cung Lạc mà thôi! Thì ra bấy lâu nay cô bị xem là thế thân của người khác mà không hề hay biết. “Không đúng, những điều anh nói không thể nào là sự thật được. Tôi không phải Nam Cung Lạc, tôi chính là Diệp Khuynh Thành; cha của tôi cũng không phải Nam Cung Khuyết gì đó, cha tôi là Diệp Chấn Thiên, tôi cũng không có người anh nào tên Nam Cung Triệt hết. Hoa Mãn Nguyệt anh đừng hòng bị chuyện lừa tôi, tôi không mắc lừa anh đâu. Anh nói nhiều chuyện như vậy chẳng qua là muốn ly gián tôi và Lam Tố phải không?” “Diệp Khuynh Thành!” Nam Cung Triệt giật mạnh hai cánh tay Khuynh Thành. “Khuynh Thành, cô hãy tỉnh táo lại đi, cô cho rằng tôi đang nói dối cô sao? Cô cho rằng tôi lừa cô sao?” Nhìn thấy Khuynh Thành hoang mang đau khổ, Nam Cung Triệt cũng thấy xót xa nhưng là anh ta buộc phải nói cho cô biết toàn bộ sự thật để cô có thể tỉnh táo lựa chọn. “Khuynh Thành, cô có biết lúc tôi phát hiện ra thân thế của Lưu Hương Nguyệt Nhi tôi đã buồn như thế nào không? Đúng là tôi cũng có chuyện lừa dối cô ấy nhưng là tôi chưa bao giờ có ý định lợi dụng cô ấy cả thế mà cô ấy lợi dụng rôi xong rồi lẳng lặng bỏ đi.” Nam Cung Triệt buồn bã nói. “Khuynh Thành! Cô hãy buông tay đi! Tuy Lam Tố đúng là một người đáng để yêu nhưng tôi không muốn cô bị cuốn vào những âm mưu trên thần giới. Tôi không muốn chứng kiến em gái mình phải chết một lần nữa, cô có hiểu không?” Khuynh Thành ngỡ ngàng, hóa ra tất cả mọi chuyện đều là sự thật. Lam Tố, chàng trai mà cô hết lòng yêu lại không hề yêu Diệp Khuynh Thành cô. “Hoa Mãn Nguyệt, cứ cho những điều anh nói là thật đi nữa thì tôi vẫn cứ phải lên thần giới. Nếu đã yêu thì tôi nhất định sẽ yêu hết mình, nếu có phải chết vì tình yêu thì tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận! Hoa Mãn Nguyệt anh hãy nghe cho rõ, tôi không phải Nam Cung Lạc gì đó cả, tôi chính là Diệp Khuynh Thành! Những chuyện về Lam Tố cùng Lạc Nhi tôi không muốn nghe và cũng không có hứng thú để nghe! Trên đời này chỉ có độc nhất một Diệp Khuynh Thành này mà thôi và tôi tin Lam Tố chính là yêu tôi chứ không phải Lạc Nhi nào đó mà anh nói!” Khuynh Thành kiên định nói, cô tin Lam Tố và cô càng tin tưởng tình yêu của mình hơn. “Dù sau này có phong ba bão táp gì thì tôi nhất định cũng sẽ sát cánh bên Lam Tố cùng nhau đối mặt!” “Khuynh Thành...” Nam Cung Triệt nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Khuynh Thành thì không biết phải nói gì với cô nữa. Có lẽ tình yêu vốn dĩ chính là như vậy chăng? Khuynh Thành bình thản nhìn Nam Cung Triệt nói: “Hoa Mãn Nguyệt, dù sao thì anh cũng không nên nghi ngờ Lưu Hương Nguyệt Nhi, tôi cảm thấy cô ấy không phải là người như anh nói đâu. Nếu anh đã lựa chọn yêu thương cô ấy thì không nên chỉ vì một vài chuyện mà nghi ngờ cô ấy mới phải, nếu không tin người mình yêu thì tốt nhất là không nên yêu!” Nam Cung Triệt sững người nhìn chằm chằm Khuynh Thành, anh ta không thể tin được cô lại có thể nói ra những lời như vậy. Những lời Khuynh Thành nói vang đi vang lại trong tâm trí anh ta, không tin thì tốt nhất là không nên yêu sao? Nam Cung Triệt mắt lóe tinh quang, tàn ảnh nháng lên chỉ để lại câu nói: “Tôi đi đây!” “Còn Trọng Lâu bây giờ phải tính sao?” Khuynh Thành thấy Hoa Mãn Nguyệt chuẩn bị biến mất thì lớn tiếng hỏi. “Tây đế muốn có được vườn Vạn thú, ông ta đã liên kết với Bắc đế chỉ chờ các cô vào đó nữa thôi. Ba ngày, chờ tôi ba ngày nữa tôi sẽ quay lại dẫn các cô đến cung Thanh Hoa đòi người!” tiếng Hoa Mãn Nguyệt văng vẳng trên không trung nhưng người thì đã sớm không còn thấy bóng dáng. “Đồ thần kinh!” Kim Bằng cùng Hồng Loan nhất loạt nói. “Hai con chim phải có các ngươi im mồm đi!” Khuynh Thành nghiêm mặt nói. “Ý kiến hay đấy!” Kim Bằng cùng Hồng Loan lần nữa đồng thanh nói rồi mộ thằng nhóc Shotaro và một con chim phao câu thối huênh hoàng khệnh khạng bước đi để mặc Khuynh Thành nghệt mặt đứng đó. Thế này là sao chứ? Hai con chim rác rưởi đó lại dám khinh thường cô sao? Hừ... Ba ngày tiếp theo Khuynh Thành cùng Kim Bằng, Hồng Loan thảnh thơi đi đạo khắp nơi trong thành Tây đế, tuy Tây đế cũng có sai người giám sát ba người nhưng thấy bọn họ không có động tĩnh gì thì cũng không dám đánh rắn động rừng, dù sao ông ta cũng không muốn công khai đối địch với đám người Khuynh Thành. Tin tức Bắc đế đại bại nhanh chóng lan truyền khắp tiên giới. Đông đế cùng Nam đế ai cũng có tính toán riêng của mình nên đều ngầm cử người đột nhập thành Tây đế. Chỉ cần có thể đoạt được vườn Vạn thú thì sợ gì bọn họ không thể xưng bá tiên giới chứ. Kim Bằng cùng Hồng Loan dạo chơi ba ngày gây ra không ít vụ hỗn loạn, chỉ cần nhìn thấy cái gì đó hay hay là chúng sẽ giờ trò đe dọa hoặc lừa đảo để chiếm đoạt cho bằng được chứ nhất định không chịu dùng tới linh thạch. Khuynh Thành ngao ngán, cô chưa từng chứng kiến có người nào lại keo kiệt như hai con chim này cả. “Kim Bằng, ngươi đừng dạy Hồng Loan tiêm nhiễm sinh hư nữa, nó chỉ là một đứa bé con thôi, ngươi định dạy nó thành đứa trẻ hư sao?” “Ai tà thì sinh ra đã tà, đã chính thì người khác có kích động thế nào cũng vẫn là chính!” ....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]