Con chim ma quái gì thế này không biết?
Thế là Khuynh Thành lập tức tươi cười, đưa tay xoa đầu nó, nói: “Thôi nào, nó là trẻ con mà! Đừng chấp nó làm gì.”
“Trẻ con? Cô có biết nó đã thu mất bao nhiêu linh thạch của chúng ta không? Một nửa tổng thu nhập đấy!”
!!!
Hồng Loan cũng thật là quá đáng.
Nhưng còn cách n khác? Cô còn phải nhờ nó mới lên được thần giới để tìm Lam Tố!
“Thế này vậy: phần của tôi, tôi không nhận nữa.”
Nếu không nhượng bộ thì anh chàng Hoa Mãn Nguyệt này ngày nào cũng sẽ đến làm phiền họ.
Hồng Loan bèn ngẩng mặt lên, nói: “Thế nào, chưa bằng lòng à? Nếu vẫn chưa bằng lòng thì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau bằng vũ lực vậy!”
Đã rất lâu nó chưa đánh một trận nào cho đã.
Hoa Mãn Nguyệt từ nãy đã thở hồng hộc tức điên, tay nắm chặt nắm đấm, nói: “Đánh thì đánh! Vì linh thạch, ta sẽ liều! Cùng lắm là sẽ bị thiên hạ chê cười rằng ta bắt nạt trẻ con chứ gì? Danh dự hay sĩ diện thì đáng mấy viên linh thạch?”
Hoa Mãn Nguyệt sẵn sàng coi linh thạch như tính mạng.
Sát khí của anh ta bỗng tràn sang tức ngực Hồng Loan.
Một bóng dáng màu đỏ loáng lên, Hồng Loan đã đứng giữa khoảng không.
“Hoa Mãn Nguyệt, lại đây!”
Hoa Mãn Nguyệt cũng không chịu lép, tàn ảnh vút lên rồi phi thẳng vào Hồng Loan.
Tay đồng thời đã nắm chặt một thanh nhuyễn kiếm.
Kiếm khi xé toạc không khí, vù vù phát ra âm thanh.
Đám người đang xếp hàng bỗng kinh ngạc đờ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471667/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.