Hoa Mãn Nguyệt chết tiệt thì cứ nhìn dán mắt. Bây giờ cô lại bị một đứa trẻ con chế nhạo.
Cô lập tức bước đến chỗ Khuynh Thành, nói: “Này, cô làm mẹ kiểu gì vậy? Sao lại giáo dục con cái như thế?”
Khuynh Thành cũng rất bực mình. Ngày đầu tiên đi chơi trên tiên giới, cô lại gặp phải một cô gái hùng hổ như thế này.
Cô nguýt dài một cái, phớt lờ, tiếp tục ăn. Rồi chậm rãi nói: “Cái tai nào của cô nghe thấy nó gọi tôi là mẹ thế?”
Ừ nhỉ, đúng là không nghe thấy thật.
Lúc mới bước vào cửa, thì Hoa Mãn Nguyệt chết tiệt nhìn chằm chằm cô ta; bây giờ xuống gác ra về, anh ta vẫn nhìn chăm chú.
“Cô không phải mẹ của nó, thì cô dẫn nó đến đây làm gì?”
“Buồn cười thật! Tôi dẫn ai đến, thì việc gì đến cô?”
Biết là mình đuối lý, Lưu Hương Nguyệt Nhi mặt đỏ nhừ, cũng không biết nên đối đáp ra sao.
Hoa Mãn Nguyệt bước lại, kéo cô ta, nói: “Cô ơi, xin lỗi cô! Tôi thay mặt vợ tôi, xin lỗi cô.”
Đôi mắt đen láy của Hồng Loan không ngớt quan sát Hoa Mãn Nguyệt từ đầu đến chân. Hình như người này không phải người trên tiên giới.
Khả năng miễn dịch đối với đàn ông đẹp trai của Diệp Khuynh Thành xưa nay không cao, anh chàng đẹp trai này lại rất lịch sự nhã nhặn, cho nên cô không tiện nói thêm gì nữa.
“Không sao ạ!”
Chỉ bình thản nói thế, rồi cô lại tiếp tục ăn cơm.
Hoa Mãn Nguyệt vẫn chưa đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành, Lưu Hương Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471660/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.