Diệp Khuynh Thành không nguôi nhớ nhung Lam Tố, cô bèn gọi Hồng Loan vào phòng mình.
“Hồng Loan, ngươi còn nhớ lời mình đã nói chứ?”
Chà!
Giả vờ ngốc, giả vờ ngớ ngẩn, ngây như tượng gỗ à?
“Ngươi nói là, chỉ cần ta phi thăng lên tiên giới thì ngươi sẽ dẫn ta đi tìm Lam Tố. Ngày mai, ta sẽ bảo Đại Bàng Cánh Vàng đưa ta đi xuyên không gian lên tiên giới; ngươi nhất định phải ở đó chờ ta.”
Lam Tố.
Lam Tố của cô.
Cô sắp đến với anh.
Cô sắp cùng anh đối mặt với phong ba bão táp.
Cô tin chắc, anh nhất định cũng sẽ như cô, chỉ cần trong lòng chúng ta nghĩ đến nhau, thì kẻ địch dù mạnh đến mấy cũng biến thành nhỏ bé yếu ớt.
“Khuynh Thành, cô không được xuyên không gian lên tiên giới, kẻo vương gia sẽ giết tôi mất!”
Khuynh Thành giận dữ nhìn nó, mắt cô như sắp tóe lửa.
“Ngươi nói gì hả?”
Nhìn Khuynh Thành như là sắp ăn thịt nó đến nơi.
Hồng Loan thầm nghĩ mình khốn khổ thật rồi?
Không dám đắc tội với vương gia.
Nhưng cũng không thể đắc tội với Khuynh Thành.
“Vương gia đã gọi tôi đến, nói rằng Ngài không cho phép cô đi xuyên không gian; trừ khi cô đã độ xong thiên kiếp rồi tự mình phi thăng lên.”
Tự mình phi thăng.
Nó coi cô là con ngốc hay sao?
Nếu thế thì cần bao nhiêu thời gian.
“Hồng Loan!”
Sắc mặt Khuynh Thành nghiêm túc chưa từng thấy, cô nhìn nó.
Hồng Loan bất giác kinh hãi.
“Nói cho ta biết, hiện nay anh ấy đang gặp nguy hiểm gì?”
Bàn tay bé xíu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471655/quyen-2-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.