Chương trước
Chương sau
Ngay Lạc Kỳ là gã tâm địa tàn độc, giết người như ngóe cũng thấy kinh ngạc,cô gái này càng lúc càng cho anh ta cảm nhận "niềm vui kinh hoàng". Đôi mắt lạnh lùng của cô ta không gợn một chút sợ hãi và bất an. Chẳng khác gì mặt nước hồ tĩnh lặng không một gợn sóng, hết sức vô cảm nhưng lại không trống rỗng, mà là một sự thản nhiên đích thực coi tất cả chỉ như kiến cỏ.
Cái thứ cảm giác này khiến Khuynh Thành rất hưng phấn, cuối cùng thì cô đã tìm lại được mùi vị thuộc về mình - Mùi vị tanh tưởi khát máu, Hồng Hoang quả là một nơi quá tốt.
Lạc Kỳ đứng bên thì rùng mình sởn gai ốc. Trước đôi mắt khiến người ta lạnh tủy lạnh gan không chỉ Lạc Kỳ mà cả lũ yêu thú kia cũng bất chợt sững sờ kinh hãi. Không phải chúng sợ một người tu chân mà là chúng sợ cái làn khí phát ra tà thân thể Khuynh Thành.
Sát khí nồng đậm vẫn đang tiếp tục khuếch tán không ngừng, một số yêu thú đang chạy đến cũng phải dừng ngay bước chân. Sát khí cực mạnh, chính là chết chóc, là tử khí tuyệt đối. Khuynh Thành không hề vận nội lực, tà áo đỏ và mái tóc dài bỗng dưng cũng phấp phới tung bay, toàn thân cô đậm đặc một thứ khí lưu này, một thứ sát khí thuần túy, thứ sát khí hủy diệt tất cả mọi sinh mệnh.
Một số con yêu thú có linh lực yếu, đã sớm bị cứng đơ nằm đó từ lâu, chúng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Sao làn khí lưu lại đáng sợ đến thế này? Tuy nhiên, mức độ hận thù của bọn yêu thú đối với con Kim Bằng kinh khủng khó bề tường tượng, dù chết chúng cũng phải quyết chiến một lần. Một con bạch hổ hiếm thấy, bỗng lăng mình trên không bay đến có vẻ như nó muốn tấn công Khuynh Thành, nhưng thực ra con Kim Bằng mới là mục tiêu đích thực của nó.
Đúng lúc này lại có vài chục con yêu thú đang nhất tề xông vào Khuynh Thành. Bí quá, Khuynh Thành đành rút Tử thanh bảo kiếm ra. Đường kiếm lia sang, một con yêu thú đã bị chém gãy lưng. Cô tung cước đá tung thân hình đứt đôi của nó, văng thật mạnh vào con yêu thú khác đang chồm đến. Hơn chục con yêu thú lao tới đều bị Khuynh Thành đánh lui nhưng bọn chúng không hề nản lòng, cả bọn lại xông vào Kim Bằng và Khuynh Thành với tốc độ sấm sét.
“Con chim chết tiệt! Mọi ngày ngươi đã làm những gì đế chúng căm ghét đến nỗi đứa nào cũng liều mạng để giết ngươi thế này?"
Vậy là đạo thiên lôi thứ hai đã đi qua, Kim Bằng vỗ cánh phành phạch.
“Khi rỗi rãi tôi chỉ hành hạ chúng tí chút, thế thôi. Lẽ ra hồi trước tôi không nên nương tay, phải giết sạch bọn rác rưởi vô dụng này mới đúng!" Kim Bằng vận linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.
Chà! Thằng cha này lúc độ kiếp vẫn có thể linh thức truyền âm! Nó cũng hơi bị kinh đây!
Cùng với số lượng yêu thú không ngừng tăng lên, thì lũ Thanh Lang trong sơn lâm cũng có đến hàng ngàn con; con yếu nhất cũng được coi là tiên thiên cảnh giới, số lượng những con mạnh nhất thì đạt tiên thiên cánh giới nâng cấp cực nhanh. Đừng nói là Kim Bằng mà ngay Khuynh Thành có thần khí trong tay cũng phải bị thương. Xem ra, lũ yêu thú ở Hồng Hoang này cũng khôn ngoan chẳng kém lũ yêu thú ở Thực Nhân Cốc là mấy cũng biết chớp thời cơ để đánh hôi!
Bọn yêu thú vẫn không ngừng từ trong núi rừng xông ra, dường như vô tận; lúc này chúng đã đông đến ba bốn trăm con.
"Con chim khốn kiếp, ngươi đã hành hạ bao nhiêu yêu thú rồi?
"Tôi... hễ con nào yếu hơn tôi thì đều bị tôi hành hạ. Thực ra là tôi nhàn rỗi quá cho nên... Nhưng tôi không ngờ chúng lại thù dai đến thê"
Hơn chục con báo gấm đang gào thét đồng thời xông vào con Kim Bằng, chúng nhe những cái răng nanh sắc nhọn, bắt đầu cắn xé. Có điều, Diệp Khuynh Thành lại bị hàng trăm con yêu thú khác bủa vây vòng trong vòng ngoài dày đặc, cô không có cách nào thoát ra khỏi vòng vây.
Bọn yêu thú này con nào cũng siêu linh, chỉ số IQ của chúng chẳng kém gì nhân loại. Chúng cũng bắt đầu vận dụng sách lược chiến đấu. Ở bên kia, bọn yêu thú tấn công Kim Bằng còn bên này, chúng lớp ngoài lớp trong bao vây Khuynh Thành nhưng lại không tấn công.
Nhìn cả đàn báo gấm đang tấn công Kim Bằng, Khuynh Thành lòng như lửa đốt. Cô đã hy vọng con chim này sẽ đưa cô đi xuyên qua không gian để lên tiên giới! Hồng Loan từng nói rồi. Nó sẽ đưa cô đi xuyên qua không gian để lên thần giới, cô có thể gặp được Lam Tố của cô. Cho nên, không thế để Kim Bằng gặp chuyện chẳng lành.
Khuynh Thành quan sát nhanh cả đàn trăm con yêu thú, ý tưởng chợt bật ra, một tiếng rền vang sắc lẹm phá vỡ bầu trời, đạo thiên lôi thứ ba dành cho Kim Bằng sắp giáng xuống ngay bây giờ. Nếu Kim Bằng vẫn bị đàn báo gấm liều mạng xâu xé thì e nó sẽ cạn lòng tin để độ kiếp.
Bỗng nhiên, một đạo điện lưu ánh vàng bùng nổ lan nhanh, phát ra những âm thanh ùng oàng. Con báo gấm đang chồm lên Kim Bằng gào rú thất thanh,thân xác rúm ró cúng đơ, rồi bị cháy thành than. Kim Bằng sững người, rồi vỗ cánh, đôi cánh đã thổi sáu bảy con báo gấm bay tít ra xa.
Khuynh Thành không ngờ Kim Bằng lại có công lực đến thế, một nhát vỗ cánh thổi bay sáu bảy con báo gấm. Nếu cô vận hết sức lực, nhiều nhất chỉ là một chưởng đấm bay hai con. Lực của con chim này thực ghê gớm, cô càng lúc càng thấy quý mến con Kim Bằng này.
"Con chim quỷ sứ ơi! Ta không ngờ ngươi thực tài ba! Ngươi cứ yên tâm mà độ kiếp đi! Ta sẽ đối phó với những tên này!"
Diệp Khuynh Thành hào khí ngút trời xanh. Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác nhiệt huyết sục sôi... cô cảm thấy năng lượng của toàn thân đang dâng trào cuồn cuộn.
Lạc Kỳ đứng bên ngây người nhìn, quên hẳn là mình nên giúp một tay. Sao cô gái này lại có khí thế và sức mạnh đáng sợ thế này! Xem ra, nhà họ Diệp không thể không bị trừ khử. Dù họ đã lập vô số chiến công oanh liệt cho vương triều Đại Cương nhưng bọn họ tồn tại một sức sống đáng sợ, thì sớm muộn thiên hạ này cũng thuộc về nhà họ Diệp. Hơn nữa gã đã nhận ra dã tâm to lớn toát ra từ người cô gái này. Đây là một con người không chấp nhận khuất phục bất cứ ai. Chi bằng... chỉ bằng cứ để bọn yêu thú này xé xác cô ta cho xong.
Lạc Kỳ vốn định xông vào, nhưng bây giờ mắt gã ánh lên hàn quang lạnh lẽo, tuy trong lòng gã thì thật không nỡ. Một hào kiệt trong giới nữ lưu, lại xinh đẹp như tiên còn rất trẻ mà trở thành một cao thủ Kiếm vương cao cấp hậu kỳ, ngang với gã, trên đời này thật khó mà tìm ra một kỳ nữ như cô ta.
Tuy trong lòng gã hơi tiếng tiếc nhưng vì giang sơn của mình thì một cô gái bị hủy diệt nào có đáng gì? Hắn phi thân lên một cây cổ thụ, đứng đó ung dung quan sát thưởng thức cảnh giết chóc bên dưới. Nếu cô ta may mắn vẫn sống được thì gã sẽ ngầm ra tay chơi khăm tiêu hủy võ công của cô ta, như vậy không sợ cô ta sau này làm loạn nữa. Đến lúc đó, gã sẽ được cả mỹ nhân lẫn thiên hạ! Một mũi tên hạ hai con chim! Nếu cô ta chẳng may bị bọn yêu thú xé xác thì gã cũng đành thuận theo ý trời vậy. Mỹ nhân tuy đáng yêu nhưng giang sơn còn đáng yêu hơn nhiều. Lạc Kỳ nghĩ vậy, nên gã càng khoái trá xem ngắm cuộc tàn sát đẫm máu dưới kia.
Chỉ trong chốc lát, Khuynh Thành đã bị bọn yêu thú cào bị thương vô số vết nhưng không thể tác động đến quyết tâm cháy bỏng của cô, trái lại, cô càng sung sức và dũng mãnh hơn. Những tàn ảnh loang loáng của toàn thân, của những đường cước, của lưỡi kiếm. Tàn ảnh lướt đến nơi nào, yêu thú nơi ấy đều gào rú gục ngã hoặc chết hoặc vật vã lăn lộn.
Quyền pháp kỳ lạ của Khuynh Thành có lúc tốc độ rành rành là rất chậm trong khi tốc độ của bọn yêu thú thì nhanh, nhưng chúng vẫn phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của cô. Nhiều lúc thấy rõ ràng là bọn yêu thú sắp đánh trúng Khuynh Thành đến nơi, nhưng không ngờ khi sắp đụng vào cô thì chúng lại ngờ đổ vật xuống một cách rất lạ lùng. Bài bản đường nét không cầu kỳ nhưng chiêu nào của Khuynh Thành cũng là đòn chí mạng tuyệt đối
. Bọn yêu thú hận Kim Bằng thấu xương nhưng giờ đây dường như chúng còn hận cô gái này khủng khiếp hơn. Bọn chúng tăng tốc, con này nối gót con kia điên cuồng xông vào cấu xé. Máu của đồng bọn, cái chết của đồng bọn chỉ càng kích thích chúng điên cuồng hơn, bất chấp sinh tử, chỉ mong để lại các vết thương cho cô gái này.
Diệp Khuynh Thành tuy có Tử Thanh bảo kiếm trong tay nhưng vì bọn yêu thú quá quá đông. Nếu trước mặt cô chỉ là loài người biết võ công thì đương nhiên cô chẳng coi là gì nhưng bọn yêu thú này lại hung tàn và mạnh mẽ hơn cả người biết võ công.
Người cô đã bị chúng xé toác vài chỗ, máu thắm không ngớt phun ra nhưng Kim Bằng là con đường ngắn nhất để cô cấp tốc lên tiên giới, nếu cô không nắm bắt cơ hội thì phải chờ tu luyện mấy triệu năm. Mặc kệ, Khuynh Thành bất chấp sinh tử, giao đấu với bọn yêu thú. Trang phục màu đỏ của cô càng ngày càng thẫm hơn vì nhuốm máu của kẻ địch. Tay cô, mặt cô toàn là máu đỏ không thể phân biệt đâu là máu của cô đâu là của bọn yêu thú, ngàn sợi tóc của cô không còn ngoan ngoãn xõa trên vai mà rối tinh rối mù trông thật nhếch nhác.
Nhưng trong con mắt Lạc Kỳ thì Khuynh Thành lúc này lại đẹp mê hồn, anh ta rất muốn nhảy xuống để sát cánh chiến đấu bên cô. Nếu người con gái này đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi sẽ cùng anh tiếu ngạo giang hổ, đứng đầu thiên hạ thì tuyệt biết bao! Nhưng, đúng thế, trong lòng cô ta lại không có anh. Cho nên anh không thể có cô ta. Thế thì người khác cũng đừng hòng có được. Tim anh ta bỗng nhói đau, suốt đời là kẻ máu lạnh, mà cũng có lúc cảm thấy không nỡ xuống tay. Lúc nãy chỉ là khoái trá đứng nhìn cuộc tàn sát nhưng thấy cô chiến đấu hết mình, bất chấp sinh tử, nhìn thấy đôi mắt khát máu của cô, nhìn cô bị thương hết lần này đến lần khác mà sắc mặt vẫn lạnh cứng cỏi. Hắn tự hỏi, sức mạnh nào đã khiến cô có một niềm tin sắt đá như thế? Sức mạnh nào đã giúp cô mạnh mẽ nhường ấy?
Cả đời Lạc Kỳ cũng không bao giờ hiểu nổi. Đó là sức mạnh của tình yêu.
Máu bắn khắp xung quanh. Máu của yêu thú. Và cả máu của Diệp Khuynh Thành nữa. Khuynh Thành không chớp mắt, không ngơi nghỉ, vung kiếm trong tay.
"Lam Tố, anh hãy chờ em, em sắp thành công rồi! Lam Tố anh hãy chờ. Dù gặp nguy hiểm đến mấy, khó khăn đến mấỵ, em cũng sẽ cùng anh đối mặt. Em sẽ không làm một con bé chỉ đứng nấp sau lưng anh để anh che chở nữa. Em sẽ kề vai sát cánh cùng anh chỉến đấu, diệt trừ tất cả những kẻ muốn làm hại anh."
Những tiếng sấm ùng oàng liên tiếp dội xuống, một thứ uy hiếp bao trùm lên tất cả, mạnh đến nỗi tốc độ của bọn yêu thú phải chậm hẳn đi. Rõ ràng là đạo thiên lôi lợi hại nhất sắp giáng xuống.
Phải trụ vững thêm một lát nữa, chỉ một lát nữa thôi là sẽ thành công. Nhưng, cái gọi là một lát này suýt nữa đã lấy mạng Diệp Khuynh Thành.
"U...u."
Tiếng rú rít kéo dài ở phía sau cô, lưng cô lại bị rạch thêm một vết thương. Khuynh Thành lập tức né người, tay phải vung một đường kiếm đơn giản, con yêu thú ấy lập tức gào lên mấy tiếng rồi đổ vật xuống. Cô tuyệt đối không dám dừng lại, cô tức khắc lăng mình bay vọt ra xa hàng chục thước.
Tốc độ! Tốc độ!
Khi bị bao vây tấn công, muốn tồn tại cần phải di chuyển với tốc độ cao nhất, cố gắng để mỗi lần đối mặt với kẻ địch đều chỉ là một số lượng nhỏ kẻ địch. Nếu ngừng di chuyển thì yêu thú sẽ nhất tề xông đến. Nếu thế, dẫu Diệp Khuynh Thành lợi hại hơn nữa cũng phải bó tay. Tử Thanh bảo kiếm trong tay vẫn vung lên không ngừng
"U… u..."
Một con yêu thú lao đến há mõm đớp nhằm vào cánh tay Khuynh Thành. Cô dựng bàn tay trái lên, một đạo chân khí phóng ra từ rìa bàn tay, sắc lẹm như dao, phạt thẳng xuống chém đứt đầu con yêu thú. Lúc này chính cô cũng thấy rất kinh ngạc thì ra, vào lúc lâm nguy cô vẫn còn có thể phát ra xung lực kinh khủng đến thế.
Một tiếng hú gào. Lại một đàn yêu thú lao đến.
“Hộc..." một tiếng. Yết hầu một con yêu thú đang tung mình vọt đến đã bị thủng một hốc to, máu me tuôn ra như suối, bắn tung bốn phía. Cả chiến trường nồng nặc mùi máu me tanh tưởi. Không cần chiêu thức đẹp mắt, cô chỉ cần hễ xuất chiêu phải là chí mạng.
“U… oàng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.