“Cha, cha nghe con nói đã...” 
“Không, cha không nghe, cha không nghe!” 
Diệp Bái và Diệp Thành đang rất phấn khởi xách vò rượu bước đến quân trướng. Họ không ngờ chục năm không trở về, nhà họ Diệp lại xuất hiện một cô em lợi hại như vậy. 
“Nhị bá! Tối nay chúng ta phải ăn mừng thật to mới được! Không ngờ cô em Khuynh Thành mà nhị bá vẫn nhắc đến lại tài ba như vậy.” 
“Đúng thế. Nhị thúc, nhà họ Diệp ta đã có người tu chân sẽ ngày càng lớn mạnh. Khắp vương triều Đại Cương này sẽ không còn ai dám trêu vào nhà chúng ta.” 
Cả hai nói nói cười cười bước vào quân trướng, không ai để ý đến sắc mặt rất không được bình thường của Diệp Chấn Thiên lúc này. Nói một hồi, không thấy ai đáp lại họ mới nhận ra bầu không khí trong quân trướng thật lạ lùng. 
“Khuynh Thành, có chuyện gì vậy? Rất hiếm khi thấy tâm trạng Nhị thúc như thế này?” 
“Chắc không phải Khuynh Thành vừa to tiếng vói nhị bá chứ?” 
HồngY đỡ lấy vò rượu từ trong tay họ đặt xuống rồi lắc đầu, vẻ u buồn nói: “Người ở phú Thái úy bị người ta ám hại, đã chết hết rồi, chỉ còn lại Khuynh Thành thôi.” 
“Hồng Y, cô vừa nói gì, cô nói lại xem?” Diệp Bái sửng sốt nắm chặt cánh tay Hồng Y. 
Diệp Thành cũng choáng váng, anh ta đến trước mặt Diệp Chấn Thiên hỏi: “Có thật thế không, Nhị thúc?” Nhìn vẻ mặt đau khổ của Diệp Chấn Thiên, anh ta biết đây chính là sự thật. Đôi mắt nhòa lệ, anh ta quay sang Khuynh Thành: “Cô là thượng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471593/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.