Mỵ Nhi cố gắng mở mắt nhìn Khuynh Thành, khắp người nó bây giờ toàn là thương tích, đôi tay trắng ngần cũng trở nên tím ngắt lạnh giá.
“Khuynh Thành, Huyền Diệu thế nào rồi?”
“Anh ấy rất ổn.”
“Khuynh Thành nói dối... từ bé tôi đã lớn lên cùng anh ấy, tôi có thể cảm nhận được... Anh ấy đi rồi và tôi cũng sắp đi theo anh ấy..”
“Đừng nói vậy...” Khuynh Thành nắm chặt tay Mỵ Nhi, “Chị Mỵ Nhi sẽ không sao, em sẽ bảo vệ cho chị.”
“Khuynh Thành, thím đâu?”
“Bà cũng rất ổn.”
Mỵ Nhi khẽ gật đầu nhìn Khuynh Thành nói: “Thế thì Mỵ Nhi yên tâm rồi. Khuynh Thành sau này hãy tự bảo vệ mình... nhà họ Diệp chúng ta sau này còn phải nhờ Khuynh Thành chấn hưng. Bây giờ Mỵ Nhi chỉ lo cho ông nội... không biết giờ này ông thế nào rồi?” những giọt nước mắt Mỵ Nhi lăn dài, rơi xuống đất.
Ông nội, nhớ đến ông nội, lòng Khuynh Thành lại càng rối bời. Hai tay nắm chặt, đôi mắt bỗng lóe sáng, Khuynh Thành nhảy vọt lên lưng ngựa nhằm hướng Đoạn Vĩ Nhai ra sức thúc ngựa.
“Ông ơi... Khuynh Thành đến rồi đây!”
Trên đỉnh Đoạn Vĩ Nhai, Diệp Tông và Hoằng Ngạo đang hỗn chiến. Quyền cước của hai người đi đến đâu nơi ấy liền tan hoang, những người đứng xem không tránh kịp đều bị thương nặng nhẹ khác nhau.
“Cao thủ xuất chiêu quả là phi thường!”
“Đúng thế! Được xem trận chiến này, tôi dù chết cũng không tiếc.”
Một người khác vẻ căng thẳng: “Anh thử đoán xem, liệu ai sẽ thắng? Nhà cái bảo nên đặt cửa tiểu, một ăn mười; đặt cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471590/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.