“Đừng nhưng gì nữa, khuya rồi đấy, về nghỉ đi.”
“Khuynh Thành chẳng lẽ không thể tha thứ cho chúng tôi hay sao?” Huyền Diệu nắm chặt tay Khuynh Thành, “Khuynh Thành, tôi biết ngày trước không nên nói dối, vu oan cho cô, nhưng đó là chuyện lúc còn bé... cô nhất định nhớ mãi không thể cho qua ư? Nói gì thì nói cô cũng vẫn là người nhà họ Diệp. Khuynh Thành, hãy thu xếp mọi thứ, rồi tôi sẽ đến đón cô.”
Lúc này Khuynh Thành thấy thật sự cảm động. Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm gia đình. Đôi mắt hơi ướt nhưng cô cố nén xuống.
“Nếu đưa tôi đi cùng thì mùi hôi trên người tôi sẽ khiến hai người không thể chạy thoát.”
“Khuynh Thành, chúng tôi đã nghĩ rồi, đã là người nhà họ Diệp thì chúng ta phải bảo vệ lẫn nhau. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô.”
Một lần nữa Khuynh Thành cảm thấy một làn hơi ấm lan tỏa nơi con tim. Không ngờ vào thời khắc sinh tử họ có thể nói với mình những lời như thế. Nó củng cố niềm tin trong lòng cô bé, Khuynh Thành tự nhủ phải bảo vệ bằng được nhà họ Diệp, dù kẻ thù có mạnh đến mấy cô cũng không sợ. Kẻ địch có mạnh đến mấy cũng vẫn chỉ là con người, mà con người thì sẽ sợ chết. Diệp Khuynh Thành này trái lại, không sợ chết.
“Tôi hiểu rồi, hai người cứ về đi! Ông nội còn chưa đi quyết chiến kia mà, đừng cuống lên. Chúng ta hãy tin tưởng ở ông nội!”
“Chắc Khuynh Thành chưa biết, đối phương thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471586/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.