Nghe Sara kể xong, phản ứng đầu tiên của Chu Hành là: "Đây là sự thật sao?" Anh không thể liên kết Lục Chính của hiện tại với Lục Chính trong lời kể của Sara.
Lục Chính là một bạo quân thông minh, một chính khách khôn khéo. Chu Hành không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng hắn bảo vệ người khác, cũng không thể tưởng tượng một Lục Chính mặc người xâu xé.
"Khi đó ngài ấy cũng tầm tuổi ngài." Sara chỉ giải thích một câu này.
Chu Hành năm nay mười chín tuổi. Nếu là tầm tuổi anh, vậy thì là khoảng hai mươi?
Lục Chính tiên sinh năm hai mươi tuổi là như thế nào?
Chu Hành tưởng tượng không ra, nhưng anh vậy mà lại vẫn có chút loáng thoáng tin lời Sara.
Mang trong mình một cảm xúc vi diệu, Chu Hành lại nhìn Lục Chính. Thật khó để anh có thể đóng băng tim mình —— có lẽ anh trước giờ đều không thể làm vậy.
Sara cẩn thận đưa Lục Chính đến phòng trị liệu. Chu Hành suy nghĩ một hồi xong cũng đi theo. Hạ sốt thì không khó, nhưng giai đoạn tiếp đó thì hơi máu me.
Sara khuyên mãi, cuối cùng vẫn phải "mời" Chu Hành đi ra ngoài.
Chu Hành ngồi ở phòng chờ ngoài của phòng trị liệu. Anh có chút nôn nóng. Mà khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết qua vách tường, chút nôn nóng này vọt tới một đỉnh điểm không thể tưởng nổi.
—— Đó quả thật là giọng của Lục Chính. Lục Chính đang kêu gào thảm thiết.
Chu Hành do dự trong chốc lát, sau đó tới bên cạnh cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nghi-bat-buoc-cuong-che-thoa-thuan/3556141/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.