"Tôi biết đây là đang làm khó em," Lục Chính cũng không vội vàng thuyết phục Chu Hành là phải hành động như thế nào, ngược lại là nhẹ giọng trấn an, giọng nói thì thầm cùng với từng tiếng ho nhẹ của hắn càng khiến cho người khác cảm thấy lo lắng, "Nếu làm như vậy, chúng ta sẽ làm tổn thương Champion tiên sinh."
"Nhưng nếu không làm như vậy, Champion sẽ làm tổn thương chúng ta."
"Chúng ta chỉ đang bảo vệ chính mình, thật sự là bất đắc dĩ."
Chu Hành cúi đầu càng ngày càng thấp, Lục Chính bày ra một nụ cười tự giễu, nói: "Champion mạnh như vậy, chúng ta chỉ chèn ép hắn một chút, chờ đến chúng ta thuận lợi rời đi, hắn cũng sẽ sớm hồi phục lại như lúc ban đầu thôi. Em cũng không cần cảm thấy gánh nặng làm gì."
Chu Hành ngẩng đầu, ngoài dự đoán phản bác một câu: "Phản bội chính là phản bội, không cần phải cố kiếm lý do để hợp lý hóa sự phản bội ấy."
"Lục Chính, em yêu anh, vì yêu anh nên em nguyện ý vì anh mà làm loại chuyện như vậy, anh cũng không cần phải trấn an em."
Lục Chính nhìn chằm chằm Chu Hành vài giây, một hình ảnh bị đè nén ở sâu trong ký ức hắn hiện ra trước mắt hắn, đôi mắt hắn bị máu thịt làm mờ đi, người bạn cũ bẻ tấm chắn phòng hộ trước mặt hắn ra, cười nói: "Thật tốt, cậu vẫn còn sống."
"Sara ——" Lục Chính lớn giọng kêu.
"Tôi đây, Lục tiên sinh."
"Hộ tống Chu Hành trở về, cố gắng xóa sạch dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nghi-bat-buoc-cuong-che-thoa-thuan/3556132/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.