Chu Hành muốn gọi thêm cuộc nữa, nhưng anh sợ Vi Trạch bận thật nên đành phải nhắn tin hỏi xem đối phương khi nào rảnh.
Chu Hành lại đợi thêm năm phút cũng không có hồi âm gì. Xung quanh càng ngày càng có nhiều người vây xem. Anh thậm chí còn có thể thấy bạn học của Vi Trạch. Chu Hành hít sâu một hơi, cầm hoa quay về cửa hàng bán hoa gửi lại, để lại tên và mã ID của Vi Trạch.
Anh về lớp muốn tiếp tục vẽ tranh nhưng lại cứ bồn chồn mãi chẳng vẽ được. Có bạn học nghe tin anh thất bại, hỏi trêu anh với bạn trai sao thế, liệu còn có lễ mà ăn không. Chu Hành đều dùng một câu 'cậu ấy bận' để đối phó, nhưng nhìn biểu cảm của bạn học là biết người ta không tin.
Lúc nghỉ trưa, Chu Hành lại gọi cho Vi Trạch. Nhưng bên kia nhanh chóng cúp máy, gọi lại thì là trực tiếp tắt máy.
Chu Hành tức đến mức ném cả điện thoại đi. Anh hít sâu vài lần, lại cúi xuống, cầm điện thoại lên, đưa tay lướt qua chữ VT trên vỏ điện thoại mà chậm rãi kìm nén tâm trạng tồi tệ của mình.
—
Vi Trạch úp ngược điện thoại xuống bàn, cười xin lỗi không nói gì.
Lục Chính chỉnh lại kính, tiếp tục cắt miếng bít tết trong tay. Hắn cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ, đẩy đến trước mặt Vi Trạch, nói: "Ăn thử đi."
Vi Trạch khẽ cảm ơn rồi dùng nĩa ăn từng miếng bít tết nhỏ.
Hai người đang ngồi trong một nhà hàng tư nhân nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nghi-bat-buoc-cuong-che-thoa-thuan/3556076/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.