Hôm sau, Nam Cung Diệp ngồi thư phòng xử lý công vụ, được một lúc lại ngẩn người, chắc nàng sẽ không tới, hắn cảm thấy thật không quen. Hắn biết, nàng mạnh mẽ, nhạy cảm hơn tiểu thư khuê các bình thường. Doanh Mai có chính kiến và quyết định của mình, sao nàng có thể chịu nổi việc bị giam cầm chứ. Còn là chuyện của Doanh tướng quân, bảo nàng dừng điều tra là việc không thể nào. Khi đó nhịn không được mới nói vậy, Nam Cung Diệp rất đau đầu, lời đã nói ra làm sao mà thu hồi.
- Vương gia.
Giọng Doanh Mai vang lên ngoài cửa, hắn nâng mắt nhìn, cuối cùng nàng cũng tới. Doanh Mai một thân bạch y, tà váy thêu hình mây phù dung, trông bồng bềnh như tiên tử. Trên tay là một bát canh ngân nhĩ, khói trắng bốc lên khiến khuôn mặt của nàng hơi ửng hồng, mờ ảo.
- Vương gia, ngài có thích canh ngân nhĩ không?
Doanh Mai tiến đến, hương thơm ngào ngạt từ bát canh tỏa ra khiến Nam Cung Diệp ngây ngất tưởng chừng như mình đang mơ.
- Ừ, thích.
Nàng lại khuấy bát canh một vòng cho nguội bớt rồi đưa đến bên miệng hắn. Vị ngọt ngọt thanh thanh thấm vào ruột gan, ấm áp bồi hồi. Doanh Mai cười nhẹ, tiếng cười đến tai hắn mới dịu dàng làm sao.
- Mai nhi, hôm qua là ta sai rồi, ta không nên nói với nàng như vậy.
- Vương gia không sai, ngài nói đều là sự thật.
Nam Cung Diệp chợt bình tĩnh lại, giọng nói nàng vẫn mềm nhẹ, nụ cười vẫn treo trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-khach-vuong-phi/2202956/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.