Sơn mạch Phù Lâm là một dải đất trống giữa rừng Phù Lâm. Nơi đây cánh rừng bao phủ bốn phía, địa thế như cá nằm trong rọ, nguy hiểm trùng trùng. Những tia nắng đã soi sáng mọi ngóc ngách, cây cối im lìm không một tiếng chim hót càng nói lên sự bất thường. Từ xa, Nam Cung Diệp đã nhìn thấy trên giá treo đang trói một người.
- Đại ca?
Người đó đúng là Nam Cung Mặc đang hôn mê, hai tay bị trói lên cao, đầu hơi gục, áo bào nhăn nhúm càng làm tăng thêm vẻ lười nhác, giống như hắn chỉ đang ngủ. Nam Cung Diệp vừa vỗ vừa gọi, Nam Cung Mặc từ từ mở mắt, được cởi trói, hắn mềm nhũn xuống, vịn tay vào Nam Cung Diệp mới miễn cưỡng đứng thẳng, cả người không có sức lực.
- Sao ngươi...
- Sao huynh...
Hai người đồng thời cất tiếng, chưa kịp nói xong Nam Cung Diệp vội kéo người bên cạnh sang một bên, "vụt" "vụt" hai mũi tên lướt qua. Liên tiếp sau đó, một loạt mũi tên xé không bay tới. Nam Cung Diệp một tay giữ Nam Cung Mặc, một tay rút kiếm ra đỡ, kình lực mạnh mẽ cũng khó lòng chống đỡ với sự tấn công dồn dập. Nam Cung Mặc nhìn loạt tên rơi xuống trước mắt, trong lòng ảo não nở nụ cười chua sót, tình cảnh này hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày xảy ra. Bỗng nhiên cánh tay đang che trước mặt hắn hơi run lên, Nam Cung Diệp trúng tên, đuôi mũi tên còn hơi rung rung, mùi máu tươi thoảng ra.
Nam Cung Mặc được kéo tới sau một thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-khach-vuong-phi/2202878/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.