Tối hôm ấy, Thạch Phá Thiên đi ngủ sớm, nhưng chàng nằm trên giường, ngổn ngang trăm mối tơ bận lòng, trằn trọc mãi đến nửa đêm mới thiêm thiếp ngủ đi.
Chàng còn đang ngon giấc bỗng ngoài cửa sổ có mấy tiếng gõ lách cách.
Thạch Phá Thiên trở mình ngồi nhỏm dậy. Chàng sực nhớ đến những lần trước vào quảng nửa đêm, Ðinh Ðang mò đến tìm mình cũng gõ cửa làm hiệu như vậy.
Chàng buột miệng hỏi:
-Có phải Ðinh Ðinh ...
Chàng nói được mấy tiếng rồi im bặt. Bất giác chàng buông một tiếng thở dài lẩm bẩm:
-Mình phát điên rồi hay sao ? Ðinh Ðinh Ðang Ðang đã theo Thiên ca là ý trung nhân của nàng đi rồi. Khi nào nàng còn trở lại kêu ta nữa ?
Bỗng thấy cánh cửa từ từ mở ra. Một người lẹ làng như mèo nhảy vào, bật lên tiếng cười hích hích. Nàng chẳng phải Ðinh Ðang thì còn ai nữa ? Nàng chạy đến trước giường vừa cười vừa khẽ hỏi:
-Sao Thiên ca lại gọi có nửa câu ? Ðinh Ðinh Ðang Ðang biến thành Ðinh Ðinh.
Thạch Phá Thiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Chàng ủa lên một tiếng rồi từ trên giường nhảy xuống hỏi:
-Sao Ðinh Ðinh Ðang Ðang còn trở lại đây ?
Ðinh Ðang toét miệng cười đáp:
-Tiểu muội nhớ Thiên ca nên trở lại thăm không được hay sao ?
Thạch Phá Thiên lắc đầu đáp:
-Ðinh Ðinh Ðang Ðang đã gặp Thiên ca chân chính sao lại còn đến kiếm Thiên ca giả làm chi ?
Ðinh Ðang đáp:
-Úi chà ! Thiên ca phát cáu rồi phải không ? Thiên ca ơi ! Ban ngày tiểu muội đánh Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-khach-hanh/1367388/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.