Lúc này Ðinh Ðang đã đuổi đến nơi.
Thạch Phá Thiên thấy trong tay nàng cầm thanh đao lá liễu sáng quắc thì sợ hết hồn.
Bỗng nghe Ðinh Ðang tức giận gầm lên:
-Ðặt ngay con tiểu tiện nhân xuống để ta cho ả một nhát đao là rồi đời. Nếu không thì cả hai đứa đều chết hết.
Thạch Phá Thiên la lên:
-Không được ! Không được!
Ðinh Ðang vung đao đánh "véo" nhằm chém xuống đầu A Tú.
Thạch Phá Thiên hoảng hốt. Hai chân nhảy vọt lên để tránh. Chàng sợ nhát đao kia đâm chết A Tú. Bất giác kình lực phát huy theo ý muốn, một luồng nội lực rất hùng hậu tự gan bàn chân đẩy mạnh lên.
Vù một tiếng! Người chàng nhảy vọt lên cao hơn ngọn cây. Ðinh Ðang và Ðinh Bất Tam thấy kình lực chàng ghê gớm như vậy thì không khỏi giật mình kinh hãi.
Thạch Phá Thiên người còn lơ lửng trên không, miệng đã gầm lên:
-Trời ơi!
Chàng nghĩ bụng: "cái này rớt xuống thì đến bong gân gãy xương mất. A Tú mà bị Ðinh Ðang giết chết thì làm thế nào?"
Mắt chàng bỗng nhìn thấy hai chân hạ xuống cành tùng. Trong lúc hoang mang, chàng vận kình níu lấy rồi tiếp tục nhảy đi chỉ mong trốn được xa hơn một chút.
Bỗng nghe một tiếng rắc rắc. Cành tùng bị gẫy rời người chàng bắn về phía trước mấy trượng. Tiếng gió vèo vèo bên tai. Người chàng bay đi rất mau.
Bỗng nghe A Tú ở trong lòng lên tiếng:
-Ðại ca! Lúc hạ xuống thì đề khí cho nhẹ bớt đi...
Nàng chưa dứt lời thì hai chân Thạch Phá Thiên đã hạ xuống cành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-khach-hanh/1367367/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.