Chương trước
Chương sau
Cũng may bản thân chủng tộc có năng lực sinh tồn cường đại hơn những chủng tộc khác rất nhiều, ngay cả vỏ trứng ấu tể cũng kiên cố hơn, mặc dù bị chấn động kịch liệt cùng bị chôn vùi sau trận sạt lở, vỏ trứng vẫn không bị hư hại.
Thế nhưng không có nghĩa là ấu tể không bị tổn thương, phản ứng sinh mệnh yếu ớt chính là căn cứ rõ rệt nhất.
Ôm viên trứng ẩu tể vào lòng, Tạ Loan dùng hết khả năng ôn hòa tiếp xúc với ý thức tinh thần của quả trứng ấu tể này.
Ấu tể mục tạp theo Tạ Loan tiến vào căn phòng này, nhìn thấy những quả trứng ấu tể đặt trên giường, lại nhìn Tạ Loan ôm một quả trứng vào lòng, ấu tể mục tạp phát ra tiếng kêu trầm thấp sau đó không nhúc nhích ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh.
Mơ hồ phát hiện phản ứng sinh mệnh của những quả trứng ấu tể có chút yếu ớt, ấu tể mục tạp biết Tạ Loan đang chăm sóc những quả trứng đó nên chỉ kêu nhỏ một tiếng rồi rất an tĩnh.
Từ từ gia tăng dẫn dắt tinh thần lực, Tạ Loan giơ tay sờ quả trứng ấu tể trong lòng, lúc nhẹ nhàng vuốt ve, anh dùng tinh thần lực không ngừng kêu gọi ấu tể đáp lại.
Còn chưa phá xác chào đời, cảm nhận được tiếng kêu ôn nhu này, quả trứng ấu tể có phản ứng sinh mệnh yếu ớt sau một khoảng thời gian bắt đầu theo ý thức bản năng đáp lại luồng tinh thần lực đang dẫn dắt mình.
Mặc dù phản ứng đáp lại rất yếu ớt, không dễ phát hiện, thế nhưng từ góc độ của Tạ Loan, anh có thể cảm nhận được quả trứng ấu tể này rất cố gắng đáp lại mình.
“Ngoan.” Xác nhận đã đáp lại, Tạ Loan nhẹ nhàng đặt quả trứng xuống giường, sau đó tiếp tục ôm lấy quả trứng bên cạnh.
Đối với bảy quả trứng còn lại, Tạ Loan đều làm tương tự, sau khi khai thông tinh thần kêu gọi các bé, Tạ Loan từ túi không gian lấy ra dịch dinh dưỡng mang tới từ phân hội.
Không chỉ dịch dinh dưỡng, Tạ Loan còn mang cả thiết bị giữ ấm, mặc dù trứng ấu tể mục tạp không nhất định phải để trong phòng giữ ấm nhưng trước khi đi Tạ Loan vẫn nhét hết thiết bị có khả năng cần dùng vào không gian.
Nhìn thấy Tạ Loan ôm tất cả trứng ấu tể trong phòng rồi đặt xuống, lúc này ấu tể mục tạp ở bên cạnh mới nhích tới gần Tạ Loan hơn.
Ấu tể mục tạp cúi đầu nhìn những quả trứng ấu tể, sau đó hướng thanh niên phát ra tiếng kêu trầm thấp.
“Những bảo bảo này bị thương, lúc Ni Khắc chưa phá xác cũng là hình dạng quả trứng có màu xám tro thế này, đây là đồng tộc của con.” Tạ Loan nhón chân xoa đầu ấu tể, nói xong, anh nghe thấy ấu tể phát ra tiếng kêu lại càng trầm thấp hơn, hơn nữa còn nghiêm túc nhìn những quả trứng ấu tể nằm trên giường.
Dễ dàng nhận ra ấu tể mục tạp rất chú ý tới những quả trứng ấu tể này, Tạ Loan chậm rãi nói: “Những bảo bảo này đều rất ngoan, chúng sẽ bình an ra đời như Ni Khắc.”
Quả thực đều rất ngoan, lúc Tạ Loan dùng tinh thần lực kêu gọi, mỗi ấu tể đều ngoan ngoãn đáp lại.
Công việc bôi dịch dinh dưỡng cho trứng ấu tể, Tạ Loan đã rất thuần thục, không bao lâu liền hoàn thành.
Sau khi làm xong, Tạ Loan gắn thiết bị giữ ấm lên tường, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, căn phòng này tạm thời có thể xem là phòng ấm.
Hoàn thành xong hết thảy, Tạ Loan mới dẫn ấu tể mục tạp ở bên cạnh ra khỏi phòng.
“Tình huống có ổn không…?” Chờ thanh niên trở lại phòng khách, Đỗ Khắc lập tức thấp thỏm tiến tới hỏi.
Tạ Loan không gật đầu, bởi vì tình huống trước mắt không thể coi là tốt, chỉ có thể nói: “Có thể kêu gọi thành công, thế nhưng phản ứng sinh mạng của trứng ấu tể không được ổn định, cần phải chăm sóc thêm một đoạn thời gian.”
“Khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại đây, nếu có thể thì tôi sẽ ở trong căn phòng để trứng ấu tể, như vậy cũng tiện chăm sóc hơn.” Suy tư một chút, Tạ Loan chủ động nói.
Vừa nói xong, Tạ Loan liền nhìn thấy mục tạp thành niên ở trong phòng gật đầu với mình, sau đó phát ra âm thanh trầm thấp biểu thị đồng ý.
Một con mục tạp trưởng thành nhích tới gần Tạ Loan, Tạ Loan nhìn thấy trước ngực đối phương hiện ra một màn hình giả lập, sau hai giây, trên màn hình xuất hiện chữ ‘được’.
Mục tạp không thể tiến hóa thành dạng người như các chủng tộc khác, để tiện trao đổi, mục tạp thành niên sẽ đeo thiết bị dùng để nói chuyện ở trên người.
Đem lời muốn nói viết thành chữ hiện trên màn hình giả lập, đó là ngôn ngữ thông dụng của tinh tế, mà câu nói của chủng tộc mục tạp thường rất đơn giản trực tiếp.
Chuyện quyết định như vậy, Tạ Loan liền tạm thời ở lại nơi này.
Đã khai thông tinh thần cho số trứng ấu tể trong phòng, hiện giờ Tạ Loan cũng không có chuyện gì cần làm, vì thế anh liền trò chuyện với ấu tể mục tạp, dỗ dành bé ngoan nãy giờ vẫn luôn ở bên cạnh mình chăm sóc số trứng ấu tể kia.
Lúc Tạ Loan giang tay để ấu tể mục tạp tiến tới củng củng ngực mình, anh nhìn thấy mấy ấu tể mục tạp khác ở trong phòng cũng hơi nhích tới gần mình.
Một con có dáng người khá tương tự với ấu tể đang củng mình, hai con còn lại thì nhỏ hơn một chút.
Nếu từ dáng người thì hai ấu tể nhỏ hơn kia hẳn là khoảng bốn năm tháng tuổi, hiện giờ tầm mắt của chúng đều nhìn về phía Tạ Loan.
Đồng dạng là con ngươi đỏ ngầu, đối diện với những cặp mắt này, Tạ Loan có chút suy tư, sau đó thử vươn tay vẫy vẫy.
Không ngờ Tạ Loan thực sự dụ được nhóm ấu tể chạy tới.
Cảm nhận được cả ba ấu tể mục tạp này cũng muốn được dỗ dành, trong tình huống bị ba đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú, Tạ Loan nhón chân sờ đầu từng ấu tể.
Ấu tể rất thích được dỗ dành, Tạ Loan rất tin tưởng điều này.
Có thể là những ấu tể này chưa từng được người lớn dỗ dành như vậy, rất nhanh sau đó Tạ Loan nghe những ấu tể này phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Bất quá lúc ba ấu tể này muốn củng Tạ Loan thì bi kịch diễn ra, Tạ Loan một lần nữa thể nghiệm cảm giác bị ấu tể củng ngã xuống đất.
Bị bốn ấu tể vây quanh, Tạ Loan từ túi không gian lấy ra một bịch kẹo, cái này vốn mang theo làm thức ăn vặt cho Ni Khắc, anh mang theo vài túi, hiện giờ lấy ra một túi chia cho nhóm ấu tể.
Cũng giống như Ni Khắc ăn kẹo, sau khi được Tạ Loan đút kẹo, nhóm ấu tể đều không nhúc nhích đứng im, đặc biệt ngoan ngoãn cảm thụ mùi vị ngọt ngào trong miệng.
“Còn muốn không?” Tạ Loan tiếp tục lột giấy gói kẹo đút cho nhóm ấu tể mục tạp.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn chờ đợi của đám nhóc, Tạ Loan đột nhiên nhiên nghĩ tới câu xếp hàng ngồi chờ ăn kẹo, đuôi mắt nhịn không được cong lên, lộ rõ ý cười.
Bồi bốn ấu tể tới đối, Tạ Loan vốn đang nghĩ tối nay sẽ dùng dịch dinh dưỡng giải quyết vấn đề ăn tối, kết quả lúc định trở về phòng thì có hai mục tạp thành niên dùng cánh tay trước đưa tới một khay gỗ.
Khay bên trái có rất nhiều trái cây tươi mới, chủng loại có rất nhiều, mà khay bên phải là thức ăn đã được chế biến sẵn, còn có cả rau cải.
Mặc dù không phải những món nấu nướng phức tạp nhưng thịt trên khay rõ ràng được chế biến rất tốt, không hề có phần nào bị nướng khét, gia vị được rắc lên làm miếng thịt lại càng thơm ngon hơn.
Hai mục tạp thành niên đặt hai khay thức ăn tới trước mặt Tạ Loan, những thành viên mục tạp khác cũng theo tới, chúng phát ra tiếng kêu trầm thấp với Tạ Loan.
Thực ra thì bình thường mục tạp không ăn những loại thức ăn như vậy, hoặc nói đúng hơn là không cầu kỳ như vậy, cũng không đặc biệt chuẩn bị nhiều loại trái cây, thịt nướng cũng rất hiếm khi rắc gia vị.
Thế nhưng thanh niên tới hỗ trợ cứu ấu tể là nhân loại, sẽ không quen ăn thức ăn không có mùi vị, vì thế những thứ này là tộc mục tạp đặc biệt chuẩn bị cho Tạ Loan.
Nhìn hai khay thức ăn đầy ắp ở trước mặt, Tạ Loan có chút sững sốt. Trong khái niệm của tộc mục tạp, tài nguyên sinh tồn rất quý giá, có thể nói thức ăn trên khay chính là thái độ của bọn họ dành cho cậu.
Con mục tạp trưởng thành đi đầu phụ trách biểu đạt ý tưởng tập thể, trên màn hình giả lập trước ngực nó hiện ra dòng chữ.
“Cám ơn anh.”
“Thích anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.