Hách Khải đi vào thế giới này đã được chín năm lẻ năm tháng.
Bà mẹ nó! Chỉ vì hắn sửa đổi ‘một chút’ vào nội dung của game offline mà mình đang chơi – tuy rằng ‘một chút’ đó cũng khá là lớn, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một cái game offline thôi mà! Tại sao điều đó lại khiến cho hắn đi vào một thế giới khác đây?
Lúc mới tới đây, hắn có thân phận là một đứa trẻ chín tuổi trong cô nhi viện, không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Hơn nữa, trong cô nhi viện này lại có không ít kẻ xấu, từ đám nhân viên ăn chặn để kiếm lợi riêng, cho tới bọn trẻ mồ côi kéo bè kéo cánh để cướp của những đứa nhỏ yếu. Tất cả những điều đó hắn đều đã phải nếm trải.
Trời ạ! Những người quản lý đầy lòng nhân ái sống ở cô nhi viện trong tiểu thuyết đâu cả rồi!? Những đứa trẻ mồ côi thân thiết hơn cả ruột thịt trong tiểu thuyết ở đâu rồi!? Chẳng lẽ truyện thiếu nhi đều là bịa đặt hết hay sao!?
Lúc cơ thể này còn nhỏ, Hách Khải đã từng nghĩ tới chuyện tự sát. Dù sao thì hắn cũng đã vĩnh viễn không thể trở lại thế giới cũ nữa rồi, cha mẹ của hắn, thân thích của hắn, bạn bè, người yêu của hắn, tất cả đều đã đi xa hắn mãi mãi rồi! Mà trong cái kiếp sống tại thế giới mới này, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn không có hy vọng sống nổi tới lúc trưởng thành. Xuyên không (1) như thế này thì thật đúng là khổ đến tám đời rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-hanh-thien-ha/3096015/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.