Chương trước
Chương sau
Cuối giờ Dần, đầu giờ Mão.
Thái dương ló dạng, tử khí đông lai.
Gà gáy báo bình minh, mộng tàn người tỉnh giấc.
Tóc tai chải vuốt gọn gàng, bạch y đơn sơ mộc mạc.
Tĩnh tâm định thần thân bất động, chân khí luân hồi tiểu chu thiên.
Từ Hiền đã ra khỏi nhà tranh từ sớm, mặt hướng phía Đông, đón nhận những tia nắng đầu tiên trong ngày.
Hắn không mở mắt để xem mặt trời mọc, bởi đã xem quá nhiều lần, đến giờ chỉ còn lại sự nhàm chán.
Chân khí cương mãnh của【Giá Y Thần Công】luân chuyển không ngừng qua thập nhị chính kinh, có thêm một năm công lực cũng không khiến chân khí của hắn vận hành thông thuận hơn trước.
Trừ khi【Giá Y Thần Công】đạt đến cảnh giới Như Ý.
Nhập Môn →Tiểu Thành →Như Ý →Đại Thành →Viên Mãn →Tự Nhiên.
Nếu Từ Hiền là một người bán thịt heo thì nội lực của hắn chính là thịt, võ công chiêu thức chính là khách hàng.
Nhập Môn có thể xem là hắn vừa mới vào nghề, tay chân còn chưa quen khiến khách hàng phải đợi lâu, cân thịt có khi thừa khi thiếu. Thừa thì lãng phí nội lực, thiếu thì chiêu thức yếu đi.
Đến Tiểu Thành rồi thì tốc độ nhanh hơn, cân đo đong đếm không còn thừa thiếu quá nhiều nữa.
Khi lên tới cảnh giới Như Ý, thì hắn không cần mượn nhờ đến cân nữa. Quen tay hay việc, hắn có thể ước lượng được trọng lượng chỉ bằng tay bằng mắt, hiệu suất bán hàng tăng cao.
Nếu mà đến Đại Thành thì đến việc ước lượng cũng không cần, một dao chặt xuống, hắn muốn bao nhiêu cân thì được chính xác bấy nhiêu cân, không thừa một li không thiếu một hào.
Mà khi đã đến Viên Mãn thì chẳng cần hắn động tay động dao, thịt heo cũng tự chặt tự chia sao cho cân lượng xác đáng.
Còn cảnh giới Tự Nhiên, lúc này thịt heo như có linh tính, biết khách hàng nào muốn ăn giò, khách hàng nào muốn ăn ba chỉ, da heo, tai heo, v.v… từ đó không chỉ bán thịt heo chung chung mà còn phân biệt tính chất sao cho phù hợp với mỗi khách hàng.
Từ Hiền còn lâu mới có thể đạt tới cảnh giới như vậy, hắn bây giờ vẫn chỉ là giang hồ tiểu tốt.
Phùu…
Thở ra một ngụm trọc khí, lúc hắn thu công đã là nửa canh giờ sau đó.
Soạt!
Phành!
Nội công có tiến bộ,【Đạn Chỉ Thần Thông】lại đạt tới trình độ Giá Khinh Tựu Thục khiến hắn khá là háo hức thử xem chỉ lực của mình.
Kết quả cũng rất khả quan, tấm ván gỗ xa gần hai trượng bị hòn đá trong tay hắn bắn thủng.
Nhưng Từ Hiền không vì thế mà đắc chí.
‘Đạn chỉ là có, nhưng thần thông thì vẫn chưa tới.’
Đông Tà Hoàng Dược Sư có thể cách xa trăm bước dùng hòn đá nhỏ bắn trúng Kim Luân Pháp Vương.
Người sau dù đã dùng ngân luân chắn lại, nhưng hòn đã vỡ thành mấy chục viên nhỏ vẩy ra, có hai viên bắn lên trên mặt, dù không đả thương được nhưng lại khiến lão có chút đau đớn.
Kim Luân Pháp Vương là nhân vật bậc nào? Kỳ tài võ học khoáng thế,【Long Tượng Bát Nhã Công】tầng mười vô địch thiên hạ, uy lực của【Đạn Chỉ Thần Thông】nhờ vậy mà thấy được lốm đốm.
Theo Từ Hiền, chừng nào bản thân có thể cách trăm bước bắn chết cao thủ Tiên Thiên thì có thể tự xưng tu thành【Đạn Chỉ Thần Thông】, trước đó chỉ có thể gọi là công phu ném đá mà thôi.
Lại bỏ ra gần nửa canh giờ luyện thanh, thổi sáo, vào khắc cuối cùng của giờ Mão, Từ Hiền mới xuất phát tiến về Bạch Long Trấn.
Một ngày hắn dùng khoảng hai đến ba canh giờ để dạy ở học đường, thời gian sáng chiều xen kẽ. Hôm nay là ngày dạy buổi sáng.
Như mọi lần, hắn vừa nhập trấn chẳng được mấy bước đã thấy Lý Tự Thành không biết từ đâu chạy đến, sống chết đòi đẩy xe lăn giúp mình.
Thật ra tên học trò to xác này còn muốn đẩy xe lăn giúp tiên sinh từ nhà tranh cơ, nhưng Từ Hiền vì bí mật luyện công nên sao dám để hắn làm vậy.
Nếu không phải hắn dốc hết ba tấc miệng lưỡi, lại lấy【Trọng Đạo Xích】ra uy hiếp, e rằng gã vẫn còn dây dưa.
Trái với những lần trước, thường Từ Hiền phải đối đáp vài câu vô nghĩa với Lý Tự Thành mới chịu cho gã giúp đẩy xe, nhưng hôm nay lại không có tình tiết đó.
Thấy tiên sinh nhìn mình bằng ánh mắt là lạ, gã học trò bất chợt cảm thấy gai người. Không biết có phải ảo giác hay không, mà vừa rồi gã giống như thấy được trong đôi mắt của tiên sinh có ánh kim quang chớp lên.
Chỉ lóe qua trong sát na mà thôi, nên khó mà xác định.
Gã không biết rằng đó là năng lực mới của tiên sinh nhà mình.
Trong mắt của Từ Hiền bây giờ, sau đầu Lý Tự Thành có hai luồng khí trông đầy huyền ảo đang lưu chuyển không ngừng, hướng về phía thanh thiên.
Một luồng có màu xanh mướt như lá cây dưới nắng, đường kính không quá một đầu ngón tay. Luồng khí còn lại có màu đỏ sậm gần đen, mỏng như sợi chỉ, trông như lúc nào cũng sẽ dập tắt mất.
Từ Hiền biết, cái trước chính là Thiện Khí, cái sau chính là Ác Khí.
__________________________________________________________________
Thiên phú:【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】
Giai vị: Bất Phàm
Thưởng thiện cần đúng việc,
Phạt ác chẳng sai người.
【Hiệp Giả】thức tỉnh thiên nhãn, nhìn thấy Ác Khí và Thiện Khí của chúng sinh.
__________________________________________________________________
Trăm vạn người chưa chắc có một, đó chính là thiên phú.
Nhất giai Bất Phàm.
Nhị giai Xuất Trần.
Tam giai Kinh Hồng.
Tứ giai Khuynh Thế.
Ngũ giai Nhập Thần.
Cho dù chỉ là thiên phú Bất Phàm thì cũng là thứ mà hết thảy người trong võ lâm muốn có.
Đáng tiếc rằng thiên phú là thứ vừa sinh ra đã có, hơn nữa không ai có thể nhân tạo thiên phú. Vì vậy Từ Hiền chỉ có thể cảm thán hệ thống uy vũ.
Có【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】cho dù không cần nhiệm vụ hệ thống cảnh báo thì Từ Hiền cũng có thể xác định kẻ nào là gian tặc.
Hơn nữa còn có thể xác định ai là thiện nhân để thành tâm kết giao, không lo gặp phải tiểu nhân âm hiểm.
Dù sao thì trăm hãm ngàn hại của kẻ thù cũng không bằng một lần thân nhân phản bội.
Hơn nữa【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】còn giúp tăng cường thị giác của Từ Hiền, vạn vật trong tầm mắt đều trở nên rõ ràng hơn trước gấp bội.
“Tiên sinh?” Tiếng gọi của Lý Tự Thành đánh tỉnh Từ Hiền.
Thấy tên học trò bị mình chăm chú nhìn đến sợ, Từ tiên sinh thần sắc ung dung, thu hồi tầm mắt một cách tự nhiên. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“Đến lớp thôi Tự Thành.” Giọng nói của hắn bình thản như không có gì xảy ra.
“Vâng, tiên sinh.”
Thấy tiên sinh không còn nhìn mình chăm chú, cảm giác gai người của Lý Tự Thành cũng giảm đi.
Gã vẫn còn trẻ người non dạ, chưa biết đến Long Dương chi hảo là gì, nếu không thì Từ Hiền đã bị gã sợ hãi xa lánh, không muốn đến gần.
Dọc đường thấy mấy vị dân trấn bày bán đồ ăn sáng bên đường, gã chậm lại bước chân, hỏi Từ Hiền:
“Tiên sinh, người đã ăn điểm tâm chưa?”
Từ Hiền nghe vậy, chợt nhớ đến sáng nay định mua bánh bao nhưng lại quên mất. Ngó thấy một quầy bán đậu hũ và sủi cảo, hắn bèn chỉ tay ra hiệu Lý Tự Thành đẩy mình về phía đó, gọi một phần đậu hũ chiên giòn mang đi.
Sáng sớm ăn nhiều dầu mỡ, kẻ tập võ chính là kiêu ngạo như vậy, không cần bận tâm đến vấn đề ăn uống sao cho khỏe mạnh.
Chủ quầy đậu hũ là một vị đại thúc gầy gò da ngăm, tóc hoa râm. Y có vẻ cũng nhận ra người tới là ai, nên rất vui sướng hô lên:
“Ôi chao, Từ tiên sinh ghé qua, vinh hạnh quá thay! Ngài hãy chờ một lát nhé, sẽ có ngay đây.”
Lý Tự Thành cảm thấy ông chủ quầy đậu hũ có gì đó khác khác.
Có ít lần gã theo Từ Hiền mua điểm tâm chỗ này, mặc dù cũng được tiếp đón niềm nở nhưng lần này thái độ của ông chủ với tiên sinh có thêm vài phần kính cẩn mà trước đây không có.
Từ Hiền lại biết là thứ gì đang tác quái.
__________________________________________________________________
Danh vọng: Tiểu Hữu Danh Khí
__________________________________________________________________
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ giết chết Lý Phú Sinh thì Danh Vọng của Từ Hiền được mở khóa, nó khiến hắn trở nên có uy vọng hơn trong mắt người khác, tương tự như tác dụng của【Trọng Đạo Xích】với đám học trò.
Còn có hiệu quả khác hay không thì ngày sau sẽ rõ.
Nhận lấy túi đậu hũ chiên, Từ Hiền muốn trả tiền nhưng ông chủ mãi không chịu nhận. Không muốn làm lỡ nhiều thời gian nên hai bên đều nhường một bước, chỉ tính tiền nửa giá.
Xem ra sau này nếu hắn muốn ăn cơm không trả tiền thì chỉ cần thăng cấp Danh Vọng là xong. Có khi đến thanh lâu chơi gái còn được tú bà trả tiền.
‘Ta coi như hiểu tại sao không thấy lao động gì mà đám hiệp khách giang hồ vẫn có thể tiêu xài như nước.’
Chậm rãi nhai đậu hũ trong miệng, Từ Hiền cảm thấy thật là thơm.
Lý Tự Thành gồng mình để giữ cho xe lăn trượt đi một cách ổn định, chậm rãi. Như vậy tiên sinh nhà hắn có thể yên tâm ăn đậu hũ trên đường.
Động tác ăn của Từ Hiền không hề cố ý tỏ ra kiểu cách, nhưng nhờ có nhiều nghề văn hóa gia trì, tôn lên khí chất của hắn nên trông có vẻ ưu nhã khác thường, khiến người ta chỉ đành than thở đúng là công tử như ngọc.
Học đường nằm ở hẻm Hướng Dương tại nửa cuối phố Bắc của tiểu trấn, xa chốn xô bồ nên có hoàn cảnh yên tĩnh, rất thích hợp để đọc sách.
Nơi đây vốn là chỗ dạy học ngày xưa của vị Ngô lão tiên sinh sống ở phố Nam, đến khi lão tiên sinh dưỡng già không dạy nữa thì cũng bị để hoang.
Sau đó tình cờ biết được tài năng của Từ Hiền, nghe nói hắn muốn lên lớp cho bọn nhỏ trong trấn, Ngô lão tiên sinh mới hào phóng cho hắn mượn dùng vô điều kiện.
Đẩy cánh cửa trượt cũ kĩ sang một bên, Lý Tự Thành quen tay hay việc nhấc xe lăn qua bậc chặn cửa.
Không gian rộng rãi, ngang dọc tầm bảy tám trượng vuông, bảng đen dính tường, mấy chiếc bàn dài với chân bàn thấp được bày ngay ngắn, bên dưới có lót đệm mỏng để học sinh ngồi bệt.
Bốn tháng nay, nó chính là ‘giang hồ’ của Từ Hiền.
~o0o~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.