Vi vu! Vi vu!
Gió lạnh thổi qua, đại kiếm cắm trên đất, Tiểu Lộc Nữ Hiệp không thể nào ngờ được tên Thiên Hồ Hiệp kia cứ thế bốc hơi rồi.
‘Quả nhiên là giảo hoạt như hồ ly! Hừ hừ, nhưng ngươi tưởng có thể thoát khỏi bổn nữ hiệp dễ dàng như vậy sao?’
Oonggg…
Đại kiếm reo lên, không chủ tự lay, sau đó “phốc” một tiếng liền bay khỏi mặt đất, lơ lững giữa trời.
Tiểu Lộc Nữ Hiệp nhún người một cái liền nhảy lên ngồi trên thân kiếm, nàng đã nói phải đánh cho Từ Hiền một trận tơi bời thì nhất định phải làm cho được, cho nên nàng quyết định suốt đêm nay sẽ ngự kiếm truy lùng hắn.
Chỉ có điều, đương lúc đại kiếm muốn phóng vọt lên thiên không, Tiểu Lộc Nữ Hiệp bỗng không tiếp thêm cương khí cho nó nữa, chỉ để nó duy trì trạng thái lơ lửng mà thôi.
Đằng sau chiếc mặt nạ mai hoa lộc, hai con ngươi vốn tràn đầy linh tính của nàng lúc này chợt trở nên hết sức mờ mịt, ánh mắt vô hồn, hoàn toàn không có tiêu cự, tròng mắt trái phải chợt hiện lên hai vệt sáng, trông vệt sáng ấy có phần giống một vầng trăng khuyết.
Chừng mười nhịp thở qua đi, hai vầng trăng ấy mới bắt đầu tiêu tán, trả lại đôi đồng tử lấp lánh hữu thần cho Tiểu Lộc Nữ Hiệp, chỉ là vẫn lưu lại một tia ngẩn ngơ tạm thời chưa thể lau đi.
“Thật là vô vị.” Lại qua một lúc, ánh mắt của Tiểu Lộc Nữ Hiệp mới trở lại bình thường, thấp giọng oán trách một câu, âm thanh nghe như một đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-gia-he-thong-di-gioi-hoanh-hanh/1370331/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.