Từ Hiền nhìn ra sự chần chừ của Cố Thịnh Minh, biết y phải lo nghĩ cho bản thân lẫn gia tộc, vậy nên cũng không ép.
Vì để chân tướng càng có sức thuyết phục, cho nên Từ Hiền muốn nó sẽ được nói ra từ miệng kẻ khác, nhưng nếu điều đó có thể gây hại cho họ thì đành thôi vậy, tự bản thân hắn cũng có thể.
“Hung thủ giết chết Cao đại hiệp, giá họa cho Triệu Văn Trường, chính là Lang Nha Lão Tổ.”
Nghe Từ Hiền lấy giọng điệu thản nhiên như không nói ra điều này, ngoại trừ Cố Thịnh Minh đã đoán được phần nào, đám quần chúng đứng ngoài cửa phòng đều đột nhiên biến sắc, nét mặt kinh hãi, trong lòng như có sóng to gió lớn nổi lên, chấn động không cách nào kể xiết.
“Sao có thể như vậy?”
“Trời ạ, ta lúc đầu nghe Sa Đà tiểu Gia Cát giảng xong còn cảm thấy mình đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng giờ chỉ thấy đầu óc quay cuồng mà thôi!”
“Phải đó tiểu Gia Cát huynh, chuyện này rốt cuộc là thế nào, ngươi mau mau giải hoặc giúp bọn ta.”
“Cái này… Khà khà, chân tướng chuyện này ta đã rõ, nhưng Thiên Hồ Hiệp đã lên tiếng trước, ta cũng không bao biện làm thay, chi bằng các ngươi chờ nghe hắn nói là được rồi.”
“Ngươi nói cũng phải, để ta chờ xem Thiên Hồ đại hiệp nói thế nào. Nếu mà hắn giải thích không hợp lý, ta nhất định sẽ, sẽ… bỏ đi.”
“Xì, chết nhát! Nếu đổi lại là ta, nhất định phải giậm chân một cái mới hả giận.”
“Huynh đài gan dạ!”
“Quá khen, quá khen…”
“…”
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-gia-he-thong-di-gioi-hoanh-hanh/1370313/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.