Vừa rồi Từ Hiền tái khởi tâm ma cũng là vì thứ sát khí kinh thiên ấy. 
Tất cả những người ở đây, hoặc là dựa vào công lực thâm hậu, hoặc là có bảo vật hộ thân nên đều không bị ảnh hưởng. 
Chỉ riêng Từ Hiền tu vi còn thấp, đạo tâm lại có sơ hở nên thất thủ trước sát khí, bị nó ảnh hưởng thần trí, cũng may là có Vong Đức đánh thức nên mới không tạo thành sai lầm. 
Bỏ qua chuyện đó, nghe được âm thanh quen thuộc của Lý Nhất Nguyên, từ lời nói của hắn mà Từ Hiền hiểu được vì sao một tăng một đạo vốn luôn song hành mà ban nãy chỉ có mình Vong Đức xuất hiện. 
‘Lấy sức một người trì hoãn đại trận, Lý đạo trưởng đúng là có thủ đoạn thâm sâu vậy.’ 
Ý nghĩ vừa lướt qua, Từ Hiền liền thấy từ cánh rừng Tây Nam có ánh lam quang chiếu ra, một vị đạo nhân y phục diêm dúa hoa lệ búng người đi như một con dế, mỗi lần lên xuống chính là chục trượng, sau lưng có hư ảnh của một con bạch hạc vỗ cánh theo nhịp nhún nhảy của hắn. 
Đằng sau nữa là tám tám sáu mươi tư lá bùa xếp theo phương vị của sáu mươi bốn quẻ, tạo thành một tấm thuẫn tròn có đường kính hơn mười thước, nó tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, che chắn cho Lý Nhất Nguyên khỏi bị thứ đang bám theo hắn đánh chết. 
【Lục Thập Tứ Quái Hộ Nguyên Phù Trận】 
Uỳnhh! 
Kình lực vô song, tiếng nổ vang trời, giống như có một khẩu pháo thần công bắn thẳng vào【Lục Thập Tứ Quái Hộ Nguyên Phù Trận】vậy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-gia-he-thong-di-gioi-hoanh-hanh/1370225/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.