Thời gian một nén nhang trước, cũng tại Tây lâm này.
Huyết quang nhuộm đỏ một vùng, trên mặt đất giống có người dùng máu vẽ nên một trận hình hết sức to lớn và tinh vi, phân ra một khu vực riêng với diện tích gần hai mẫu, ngoài cùng là hình vuông, tiếp theo là hình tròn rồi đến tam giác, bên trong nữa được vẽ đầy các họa tiết ngoằn ngoèo, khó nhìn ra bất cứ quy tắc gì nhưng lại không có cảm giác rối loạn, dường như phù hợp với một loại vận luật nào đó.
Lý Nhất Nguyên đưa tay chạm tới tấm màn huyết quang trước mặt, đầu ngón tay vừa đụng nhẹ vào, một luồng sát ý kinh thiên tựa như đại hồng thủy đánh thẳng vào trong tâm trí của hắn, khiến tâm thần của vị đạo sĩ này đến gần biên giới thất thủ.
“Được thân bất hoại, vì không gì hại được…”
“Quyến thuộc bất hoại, vì không gì phá được…”
“Tín tâm bất hoại, vì thuận theo bổn nghiệp…”
“Pháp hạnh bất hoại, vì tu hành kiên cố…”
“Thiện tri thức bất hoại, vì không hề lừa dối~”
Vong Đức đặt một tay lên vai Lý Nhất Nguyên, thấp giọng tụng niệm.
Nhoáng cái là qua, cuồn cuộn sát khí theo âm thanh nhỏ nhẹ của Tiểu Thánh Tăng mà rút đi như nước thủy triều, chẳng thể lay động tinh thần Lý Nhất Nguyên được nữa.
Thở ra một ngụm trọc khí, Vong Đức buông tay nói rằng: “A Di Đà Phật! Đạo sĩ, sát nghiệp vô biên, chớ nên bất cẩn phạm hiểm.”
Vừa dứt lời, đóa hồng liên vốn đang tỏa quang giữa trán y chợt mờ đi, giống như vừa ăn xong thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-gia-he-thong-di-gioi-hoanh-hanh/1370223/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.