Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Trĩ Ngôn và Tạ Nguyên hẹn nhau ăn tối tại một nhà hàng Tây cao cấp nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà Nam Thành.
Tạ Nguyên và Trĩ Ngôn chọn một cái bàn ngồi xuống, chiếc bàn đặt kế bức tường làm bằng thủy tinh, như vậy họ có thể vừa dùng cơm vừa xem khung cảnh của thành phố.
Tạ Nguyên vừa ngồi xuống liền vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp vài bức ảnh khung cảnh xung quanh, lại cẩn thận sợ người ta nghĩ mình như "hai lúa lên thành phố", giả vờ nói vài câu.
Sau khi chụp một vài bức ảnh, Tạ Nguyên nhỏ giọng với Trĩ Ngôn: "Thế nào, nhà hàng này ở trên cao đúng không?".
Trĩ Ngôn chỉ cho cô ấy thực đơn trong tay, "Giá cũng rất cao."
"Không sao, thỉnh thoảng ăn một chút." Tạ Nguyên lại nhìn xung quanh, "Mình nói cho cậu biết, nam thần của mình rất hay tới đây để dùng bữa".
Nam thần Tạ Nguyên đang nói đến là Cố Vũ Khiêm, trước đây bình thường khi nghe Tạ Nguyên nhắc đến anh ta, cô không có hứng thú để quan tâm, chỉ coi như lời nói của cô ấy như gió thoảng qua tai, ấy nhưng hôm nay cô cùng với Cố Vũ Khiêm cùng nhau đi uống cà phê, cũng tính sơ qua là có quen biết.
"Làm sao cậu biết anh ấy hay xuất hiện ở đây, cậu theo dõi à?".
"Mình có một người bạn làm quản lý ở nhà hàng này, nói cho mình biết".
Trĩ Ngôn tiếp tục lật menu, "Gọi món đi."
Sau khi hai người gọi món xong, Tạ Nguyên lấy điện thoại ra kiểm tra Weibo, khi nhìn thấy một bài đăng Weibo, cô rất kích động, "Chết tiệt, Trĩ Ngôn, cậu ngầu quá đi!"
Trĩ Ngôn không hiểu, "Ngầu cái gì?".
"Xem đi." Tạ Nguyên đem màn hình điện thoại hướng về phía cô, "Đoạn video phỏng vấn của cậu đang được chia sẻ rộng rãi nè, tới mấy ngàn lượt chia sẻ!".
Trĩ Ngôn nhìn một chút, "Ừ."
Đối với lời nói có chút hời hợt của Trĩ Ngôn, Tạ Nguyên biểu thị rất thất vọng: "Tiểu Ngôn Ngôn, cậu sau này nên đọc ít sách về Phật giáo đi, mình nghĩ cậu sắp hóa thành Phật rồi. Cậu đang nổi tiếng như vậy mà cậu vẫn có thể bình tĩnh!".
Trĩ Ngôn cười cười, "Tại vì mình đã xem đoạn video này rồi, lúc ở văn phòng có xem qua".
"Được rồi, để mình xem vậy." Tạ Nguyên lấy tai nghe ra và đeo vào, xem cuộc phỏng vấn của Trĩ Ngôn, sau khi xem xong hết video, cô nói: "Không tệ nha, bài phỏng vấn của cậu rất có chiều sâu, nhìn không ra đây là lần đầu cậu lên tòa".
"Nói chính xác thì là lần thứ ba." Hai lần còn lại là sau khi cô tốt nghiệp đại học và trước khi cô học cao học.
"Cũng tốt, không giống như mình, một người đã đi làm năm sáu năm rồi nhưng vẫn chưa được thụ lý vụ án nào."
Sau khi tốt nghiệp, Tạ Nguyên xin vào một công ty luật làm việc được bốn năm, năm ngoái cô vừa mới quyết định chuyển sang một công ty mới.
"Cậu vừa mới đổi chỗ làm không bao lâu, Trăn Minh là một công ty luật giỏi, chỉ cần cậu cố gắng, nhất định sau này sẽ trở thành một luật sư ưu tú".
"Mình biết được năng lực của mình đến đâu, nhưng cậu không biết rằng công ty luật của mình có biết bao nhiêu là hồ sơ, mỗi người được nhận hồ sơ đều là những người có kinh nghiệm, mình đi theo họ như chân chạy vặt mà thôi."
Người phục vụ bưng thức ăn lên, Trĩ Ngôn nhìn thức ăn trên đĩa không chỉ đắt mà còn rất ít, cô cảm thấy mình nhất định phải ăn thêm một bữa nữa sau khi ăn xong để đảm bảo rằng mình sẽ không bị đói vào ban đêm.
Ngay khi Trĩ Ngôn cầm dao và nĩa lên, một người phụ nữ đi giày cao gót đi ngang qua cô, để lại mùi nước hoa nồng nặc.
Không phải Trĩ Ngôn không thích mùi nước hoa mà là mùi này quá nồng, cô vô thức nhìn lên thì thấy một người phụ nữ mặc váy bó sát màu đỏ, người phụ nữ đó tìm một chiếc bàn ngồi xuống, trên người có chiếc túi bạch kim, vừa ngồi xuống liền dùng tay đặt chiếc túi sang chiếc ghế bên cạnh, rồi lấy tay vén mái tóc dài gợn sóng của mình ra khỏi chiếc khăn choàng, làm cho đôi hoa tai kim cương bên tai cũng đung đưa.
Trĩ Ngôn nghĩ ra một từ, phong tình vạn chủng.
Tạ Nguyên ở đối diện thấp giọng nói: "Mình nói cho cậu nghe, người phụ nữ đó là người đang muốn sử dụng quy tắc ngầm nam thần của mình."
Trĩ Ngôn tò mò, "Nói như thế nào?"
"Mới vừa rồi cô ta nói muốn hợp tác với công ty của tụi mình, thỉnh thoảng là đến công ty luật của tụi mình, bề ngoài là nói về hợp đồng nhưng thật ra là muốn tới quấy rối nam thần của mình."
Trĩ Ngôn tưởng tượng cảnh Cố Vũ Khiêm bị một nữ khách hàng theo đuổi, "Thành công chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, nam thần của mình không hề thiếu tiền, nghe nói có một lần có một buổi tiệc rượu, cô ta cố ý uống say đi đến bên anh ấy để sờ soạng, nam thần liền đẩy cô ta ra ngoài, sau đó lại nói một câu."
"Nói cái gì? Xin hãy tự trọng hả?".
"Anh ta nói, thực xin lỗi, tôi có bệnh sạch sẽ." Nói xong, Tạ Nguyên che miệng cười, "Mình cười muốn chết."
Trĩ Ngôn cũng cười cười, khóe mắt vô thức liếc nhìn người phụ nữ đang đứng cách họ hơn mười mét, dường như cô ấy đang đợi ai đó.
Nhưng trong giây tiếp theo, sắc mặt của Trĩ Ngôn thay đổi, một người đàn ông mặc vest đối diện với người phụ nữ kéo ghế ngồi xuống, hướng về cô ấy cười cười.
Người đàn ông đó không ai khác chính là bạn trai của cô, Chung Minh Hiền.
Chiều nay, Chung Minh Hiền gửi cho cô một tin nhắn, vốn dĩ anh định cùng cô ăn tối để chúc mừng lần mở phiên tòa đầu tiên thành công của cô, nhưng đành phải dời lịch vì một khách hàng đã hẹn trước với anh.
Vậy, người phụ nữ đó có phải là khách hàng của Chung Minh Hiền không?
Vừa nghe xong tin tức bát quái của Tạ Nguyên, trong lòng cô không hiểu sao có dự cảm không lành.
"Trĩ Ngôn, cậu sao vậy?".
Trĩ Ngôn cảm thấy mình quá nhạy cảm, luật sư ăn tối với khách hàng là chuyện bình thường, "Không sao."
Trĩ Ngôn lại nhìn về phía Chung Minh Hiền, họ ở rất xa, trong nhà hàng vẫn mở nhạc nhẹ nên cô không nghe được họ nói gì.
Trĩ Ngôn liếc nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ bó sát thêm vài lần, giá tiền trang sức cùng với chiếc túi đắt đỏ của người phụ nữ đó cộng lại đủ để cho cô có thể mua một căn hộ 100 mét vuông ở Nam Thành, có thể thấy được thực lực tài chính của người phụ nữ đó không tồi, không trách được lại muốn sử dụng quy tắc ngầm với Cố Vũ Khiêm.
Chung Minh Hiền cùng với người phụ nữ đó nói chuyện, trên gương mặt của cô ấy mang theo ý cười.
Như thể nhìn thấy thứ không nên nhìn, Trĩ Ngôn thu lại ánh mắt.
"Mình đi vệ sinh." Cô đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía nhà vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa tay để rửa tay, cô nhìn mình trong gương, từ đầu đến giờ hình như có gì đó vướng mắc trong lòng, cô cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng cô lại cảm thấy mình lo lắng dư thừa, người phụ nữ đó có thể sử dụng quy tắc ngầm với Cố Vũ Khiêm, nhưng chưa chắc sẽ sử dụng với Chung Minh Hiền.
Mặc dù ngoại hình của Chung Minh Hiền không tệ, có thể coi là ưa nhìn, nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy Cố Vũ Khiêm, xét về ngoại hình, Cố Vũ Khiêm vẫn hơn Chung Minh Hiền rất nhiều.
Từ nhà vệ sinh bước ra, Trĩ Ngôn sững sờ khi nhìn thấy người đang đi về phía mình.
Đối phương hiển nhiên so với cô kinh ngạc hơn, vội vàng điều chỉnh kinh ngạc, "Trĩ Ngôn, sao em lại ở đây?".
Trĩ Ngôn nói: "Em có hẹn với Tạ Nguyên ăn ở đây."
"À, trùng hợp vậy, anh cũng có gặp khách hàng ở đây". Chung Minh Hiền tỏ ra áy náy: "Vốn hôm nay đi với em, nhưng lại trúng một khách hàng lớn, cô ấy có vụ án cần anh giải quyết, anh cũng không có cách nào cự tuyệt."
"À không sao."
"Ăn cơm xong, em chờ anh một chút, sau khi anh dùng cơm với khách xong anh sẽ đưa em và Tạ Nguyên về, thuận tiện anh cũng muốn nghe quá trình bào chữa của em trên tòa."
Trĩ Ngôn lắc đầu, "Không cần đâu, em và Tạ Nguyên ăn xong sẽ đi mua sắm một chút."
"Được rồi, ngày mai anh dẫn em đi ăn một bữa."
"Ừ." Trĩ Ngôn nhẹ giọng đáp, "Vậy em đi ra trước."
Trĩ Ngôn vừa đi được vài bước, Chung Minh Hiền gọi cô dừng lại, "Trĩ Ngôn."
"Sao?" Cô quay lại nhìn anh.
Chung Minh Hiền nói: "Anh muốn tạo cho em bất ngờ vào tối thứ bảy, em sắp xếp thời gian nhé."
"Được."
Không hiểu sao cô lại cảm thấy việc gặp Chung Minh Hiền ở đây có vẻ xa lạ và không tự nhiên.
Cô trở về chỗ ngồi, cố tỏ ra thoải mái nhất có thể.
Tạ Nguyên cúi người, "Trĩ Ngôn, đoán xem mình vừa mới gặp được ai?"
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Trĩ Ngôn đoán ra, cô hỏi: "Bạn trai của mình?"
"Cậu cũng thấy?"
"Mới gặp."
Tạ Nguyên quay đầu lại, chỉ thấy trên ghế chỉ có người phụ nữ mặc váy đỏ, Chung Minh Hiền cũng không còn ở đó, "Anh ấy có thể sẽ bị chuyện quy tắc ngầm mà cô ta làm với nam thần của mình."
Trĩ Ngôn cầm ly nước trái cây bên cạnh nhấp một ngụm, "Là khách hàng của anh ấy."
"Nhưng người phụ nữ đó không phải là một khách hàng bình thường, cậu không lo lắng sao?"
"May mắn thay, so với Cố Vũ Khiêm, mình nghĩ anh ấy vẫn còn an toàn."
"Phì!" Tạ Nguyên cười cười, "Đúng vậy."
Trĩ Ngôn ý nói cho cô ấy biết là thức ăn trong đĩa của cô ấy chỉ là một miếng bít tết nhỏ hơn lòng bàn tay, vậy mà 20 phút sau cô vẫn chưa ăn hết: "Chỉ ít thế này thôi mà cậu ăn lâu như vậy, ăn nhanh lên một chút, không phải cậu không muốn đi mua sắm chứ?".
"Ôi, đây là lần đầu tiên mình đến một nhà hàng cao cấp như vậy, xin hãy ở lại lâu hơn một chút."
Nhưng Trĩ Ngôn không muốn ở lại quá lâu, chỗ ngồi của cô vô tình nhìn thấy Chung Minh Hiền và nữ khách hàng đó, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Mặc dù cô tin tưởng vào nhân phẩm của Chung Minh Hiền, nhưng với tư cách là một người bạn gái, cô không muốn nhìn thấy những người phụ nữ khác nhìn bạn trai mình bằng ánh mắt đen tối.
Sau khi rời nhà hàng, Trĩ Ngôn và Tạ Nguyên đi mua sắm ở một trung tâm mua sắm gần đó.
Tạ Nguyên nắm lấy cánh tay của Trĩ Ngôn, lại buôn chuyện với cô, "Cậu có biết lai lịch của người phụ nữ vừa ăn tối với Chung Minh Hiền không?"
"Không biết."
Tạ Nguyên nói: "Cô ta tên là Hoắc Khiếu Nhã, trước đây là một người mẫu, mấy năm trước cô ta kết hôn với một người đàn ông hơn cô ta tận 40 tuổi, ông ta vừa hay là chủ tịch của Tập đoàn Hùng Chấn. Mới cách đây không lâu, chủ tịch của Hùng Chấn qua đời do cơn nhồi máu cơ tim, nghe nói trước khi chết có để lại di chúc, cô ta cùng với con gái riêng của chủ tịch Hùng Chấn lên tòa để tranh chấp tài sản. Nhưng mà cho dù có kiện qua kiện lại ở tòa như thế nào thì cô ta nhất định sẽ có một khoản tiền lớn. Chồng cô ta đã chết, lại được nhận một số tiền lớn, lớn lên cũng coi như xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng, đàn ông bình thường khó lòng mà kiềm chế, chỉ có ông chủ cao quý lãnh diễm của mình cho dù cô ta có ngồi trong lòng cũng không loạn."
"Vậy nên, nói tới nói lui, cuối cùng vẫn để ông chủ của cậu lên đầu."
"Haha, nhân cơ hội này khen anh ấy một chút". Nghĩ đến cái gì, Tạ Nguyên lại thở dài, "Làm sao bây giờ? Mình cảm giác nếu như vẫn còn làm ở Trăn Minh, nhất định sẽ bị vẻ ngoài của ông chủ làm cho điên loạn, sau này sẽ khó có thể tiếp cận được những người đàn ông khác."
Tạ Nguyên nghĩ đến điều gì đó, liền hưng phần, "Để mình nói cho bạn biết, tối hôm qua chuyện của ông chủ rần rần trên mạng hay sao, mình nghĩ là hôm nay đi làm nhất định mọi người sẽ thoát fan, nhưng kết quả lại ngược lại, mấy đồng nghiệp nữ trong công ty mình đều rất phấn khởi, đều hận không thể kí kết hợp đồng tình yêu với anh ấy."
Tạ Nguyên nói thêm: "Thành thật mà nói, nếu có cơ hội này, mình cũng muốn ký."
Trĩ Ngôn nghiêm túc nói: "Rất tốt, nếu có cơ hội yêu anh ấy, thì sau khi chia tay, cậu vẫn có thể nhận được một trăm vạn, có thể đặt cọc mua nhà ở Nam Thành."
"Nói thật đi, cậu cũng muốn ký phải không?".
"Mình đã có bạn trai, tạm thời không có ý định lừa dối."
Tạ Nguyên cười nói: "Bất quá mình đã xem qua bạn gái cũ ảnh của anh ấy, cô ấy có da trắng nõn xinh đẹp, nhìn rất có khí chất, hơn nữa còn là du học nước ngoài ngành thiết kế thời trang, nói chung là toàn năng, riêng về hai chúng ta, anh ấy nhìn một lần chắc không có lần hai."
Trĩ Ngôn liếc nhìn Tạ Nguyên, giả vờ bí ẩn nói: "Thật ra thì, hôm nay mình và anh ấy có đi uống cà phê với nhau."
Tạ Nguyên cho rằng mình nghe lầm, "Ai?"
"Ông chủ của cậu."
"What? Cậu đi uống cà phê với sếp mình? Thật sao?".
"Thật."
Tạ Nguyên há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô: "Không thể nào."
"Mình cũng rất ngạc nhiên."
"Vì sao? Lẽ nào anh ấy cũng muốn kí hợp đồng tình yêu với cậu?".
"Không phải, sau khi kết thúc phiên tòa hôm nay, anh ấy có tìm tới mình để đi uống cà phê, muốn mình làm trợ lý luật sư cho anh ấy, hỏi rằng mình có dự định đổi việc hay không."
"Chết tiệt! Anh ta coi trọng cậu?" Tạ Nguyên cảm thấy có chút không chân thật, cô ôm mặt nhìn Trĩ Ngôn, "Trĩ Ngôn, hôm nay cậu nhất định phải biểu hiện cực kỳ xuất sắc, nếu không sếp của mình sẽ không chủ động đi tìm cậu."
Trĩ Ngôn cười, "Cậu còn hơn mình, mình chỉ nhẹ nhàng thôi."
"Là thật, anh ấy rất kén chọn trợ lý luật sư, mới đi làm được một tuần liền bị thuyên chuyển đi, sau đó từ đó đến nay đều để trống, đều phải do thư ký của anh ấy cân cả hai."
Trĩ Ngôn cảm thấy tò mò, cho dù hôm nay cô thể hiện tốt như thế nào thì cô cũng chỉ là một người mới vào nghề, vụ án cũng không có gì đặc biệt phức tạp, và Công ty luật Trăn Minh dưới tên anh ấy là một trong những công ty tốt nhất ở Nam Thành, lẽ ra phải có rất nhiều luật sư tốt hơn cô chứ. Rốt cuộc anh ấy thích gì ở bản thân mình?
Trĩ Ngôn không thể hiểu được.
"Trăn Minh của cậu không phải có rất nhiều luật sư ưu tú sao, không thể nào mà không tìm được một trợ lý luật sư."
"Mình không biết anh ấy nghĩ gì, dù sao công ty luật của mình đã tuyển dụng, nhưng trong hai tháng qua, anh ấy không nhận bất kỳ ai vào làm." Tạ Nguyên nhìn Trĩ Ngôn, "Vậy, cậu có đến làm đồng nghiệp của mình không??"
"Mình không hứa với anh ấy."
"Tại sao?" Tạ Nguyên mở to mắt, "Cậu có biết cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền khi làm trợ lý luật sư cho anh ấy không? Ít nhất là số tiền mà anh ấy đã cho sau khi chia tay đó."
"Nếu kế hoạch của mình là cả đời làm luật sư, vậy thì mình nhất định sẽ đồng ý, nhưng mục tiêu của mình là thi vào viện kiểm sát, cho dù có đồng ý, mình cũng không thể thực hiện được trong vài tháng."
Cơ hội tốt như vậy lại bị cô từ bỏ, Tạ Nguyên đau lòng nói: "Mình thật sự khuyên cậu không nên đọc quá nhiều sách về Phật giáo, chị gái à, chị đã mất quả dưa hấu mà lo đi hái hạt vừng rồi, sau khi làm trợ lý của kiểm soát trưởng,...ít nhất... phải cần bốn đến năm năm mới có thể lên làm kiểm soát trưởng, mà cho dù trở thành kiểm soát trưởng thì thu nhập của cậu cũng thấp hơn rất nhiều so với trợ lý luật sư của ông chủ mình, cậu đang nghĩ cái gì vậy, cậu coi tiền như cặn bã sao?"
"Cái này người ta gọi là nhân có chí riêng đó, cô Tạ."
Tạ Nguyên ôm ngực, "Ôi đau lòng, rõ ràng là cậu từ chối, sao mình lại có cảm giác như mất đi miếng thịt."
Tiểu phẩm nhỏ.
Trĩ Ngôn: Chia tay đi, đừng quên trả một trăm vạn tiền phí chia tay.
Cố Vũ Khiêm: Nếu em không chia tay, em có thể nhận được 460 vạn.
Trĩ Ngôn:!!! Nhiều vậy sao!!?
Cố Vũ Khiêm: Ừ, một nửa tài sản của anh.