Ai.! 
Tuy rằng Vương Bảo đi rồi, nhưng Hàn Nghệ như thế nào cũng không vui vẻ nổi, việc này dường như chỉ là từ lập tức chém đầu đổi thành chết chậm lại mà thôi, nếu tới kỳ hạn mà không trả được tiền, thì Vương Bảo sẽ có lý do biến hắn thành đầy tớ đấy, ai cũng không cứu được hắn hết, bởi vì triều Đường vẫn là một quốc gia nửa buôn bán nô lệ nửa phong kiến, rất nhiều dân chúng đều vì nợ tiền địa chủ mà bị bắt làm đầy tớ đấy. 
Nô lệ a! 
Chính là loại bị bạo cúc cũng chỉ có thể ẩn nhẫn đấy. 
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cho Hàn Nghệ sợ tới mức tè ra quần rồi. 
Lúc Hàn Nghệ xoay người lại, thì phát hiện ra các thôn dân xung quanh đều ngơ ngác nhìn hắn. 
Hôm nay Hàn Nghệ thật sự là rất khác so với lúc trước, dũng mãnh thong dong, không sợ cường quyền, quả thực là khốc chết đi được, nếu hôm nay còn là Hàn Nghệ lúc trước, phòng chừng đã sớm bị dọa chui xuống gầm giường rồi, sao còn dám cãi lại nữa chứ. 
Hoàn toàn chính là hai cực khác biệt. 
Kỳ thật về điểm này, trong lòng Hàn Nghệ cũng hiểu được, hơn nữa hắn còn hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, nhưng hắn cũng không thể nói ra rằng Hàn Nghệ bây giờ không còn là Hàn Nghệ lúc trước nữa, nói ra cũng không có ai tin tưởng a, hắn chắp tay nói: – Vừa rồi thật sự là đa tạ các vị thúc bá ra tay tương trợ, vãn bối thật sự là không có gì để báo đáp cả. Lời này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-dao-xuyen-duong-trieu/30925/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.