Kỳ thực bất luận là Phật giáo, Đạo giáo hay là Cơ Đốc giáo luôn luôn có hằng hà vô số tín đồ. Những người này lúc nào cũng thể hiện hết mực lòng tôn kính của mình.Những người này thường xuyên đi cúng viếng cũng là chuyện hết sức bình thường.Thế nhưng bất kể việc gì họ từng làm, về tính chất thì là quá khác biệt. 
Nếu một người cứ mãi trầm mê một giáo phái nào đó, ngu muội không màng bất cứ điều gì khác trên đời. quan trọng hơn hết chính là nguy hiểm đến tính mạng và lợi ích. Như thế đích thực chính là một cái bẫy hoặc là đã dính dáng đến tà giáo. 
Mà còn lợi dụng giáo phái để lừa gạt. Từ cổ chí kim cái sự này chưa bao giờ chấm dứt. 
Nào ngờ nhanh đến vậy đã gặp được kẻ cùng ngành rồi. 
Hàn Nghệ cũng không biết bản thân hắn nên vui hay nên buồn. 
Thật ra thì mỗi một ngành đều có một qui tắc riêng của nó. Trong cái ngành Thiên môn này, ắt cũng là ranh giới phân chia giữa chính và tà. Dẫu sao thì đâu đâu cũng là chốn giang hồ, có giang hồ thì có chính và tà. 
Nhân sĩ chính phái là những người trí tuệ cao thâm chuyên nhắm vào những tên tư lợi bất nhân mà ra tay, cần cả năm trời để tạo nên một ván cờ, thất bại dường như vô cùng nhỏ mà nhận được lại vô cùng lớn. Vì vậy mà chính phái cực kì kiệm nhân sĩ bởi không phải loại người nào cũng có thể gia nhập chính phái. Cũng như Hàn Nghệ mặc dù chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-dao-xuyen-duong-trieu/1962453/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.