– Chăm sóc? 
Hàn Nghệ bị lời nói của Tiêu Vân làm cho tức cười. Theo như hắn thấy thì đây là lý do rất không bình thường: – Cô đến nấu cơm cũng không biết làm thì nói gì đến chăm sóc ta! Cô muốn chăm sóc ta chết chăng? 
Tiêu Vân rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói: – Nếu ngươi chết thì ta sẽ rời đi! 
–! 
Đúng là độc ác! Đúng là độc ác! Hai mắt Hàn Nghệ phóng hỏa, nghiến răng nghiến lợi nói: – Xem ra cô đã quyết tâm dựa dẫm vào ta rồi? 
– Không phải dựa vào ngươi mà là chăm sóc ngươi! Tiêu Vân sửa lại cách nói của Hàn Nghệ. 
– Đâu có lý đó! Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói” – Cô không đi thì ta đi! 
Tiêu Vân thảnh thơi cười nói: 
– Cũng đúng! Người nhu nhược như ngươi ngoài chạy trốn thì chỉ e không còn cách nào nữa rồi. 
“Người nhu nhược? Đúng rồi, đây là nhà của ta, sao ta lại phải đi! Nếu ta đi thì đã thành kẻ nhu nhược rồi!” Hàn Nghệ cả giận nói: – Đừng kích ta! Được rồi! Xem ai sẽ đi trước, ta không tin là sẽ thua cô! 
Tiêu Vân cười nhưng không thành tiếng, đây là phản bác tốt nhất. 
Hàn Nghệ nói: 
– Từ hôm nay trở đi, ta ngủ ở giường lớn bên trong, còn cô ngủ bên ngoài! 
Việc đã đến nước này, hắn cũng không cần khách khí nữa. 
– Được! 
Tiêu Vân sảng khoái gật đầu. 
– Coi như vẫn còn có chút lương tâm! 
Hàn Nghệ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-dao-xuyen-duong-trieu/1962447/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.