Người này chỉ nói mấy câu, giọng nói lại không vangnhưng nghe như kim khí gõ vào nhau kêu loảng xoảng, gần ngàn người trong tòa đại đường rộng lớn đều nghe rõ ràng.
Những câu nói này đãrất chối tai, lại thêm giọng nói quái dị của y càng khiến cho người takhó nghe hơn, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người y.
Tiểu đầu mục của Trường Kình bang tức giận đỏ mặt, đứng phắt dậy nắm chặt nắmđấm định lao tới. May mà có người đã kéo y lại. Tiểu dầu mục ấy chợtnghĩ bụng:
"Kẻ này hơi quái dị, chỉ e mình chẳng phải là đối thủcủa y. Y cũng chẳng phải đắc tội với một mình mình, đương nhiên có người sẽ ra mặt". Thế rồi chỉ đành nuốt giận, hỏi:
"Tại sao lại bảo chúng tôi là ếch ngồi đáy giếng, mong các hạ chỉ giáo?".
Người ấy lạnh lùng cười:
"Thiên hạ này rộng lớn, các người thấy được bao nhiêu cao nhân, hở ra một týđã vội cho là thiên hạ đệ nhất, chẳng phải đáng buồn cười hay sao?".
Tần Xung, một trong tứ đại hương chủ của Hồng Anh hội nghe thế lửa giận bốc cao, gắt lớn:
"Nói như thế, ngươi đã tự nhận là cao nhân, chẳng xem Giang đại hiệp và Kim thiếu hiệp ra gì!".
Chưa bao giờ có kẻ nào dám vô lễ với Giang Hải Thiên, không ngờ người ấy lại ngạo mạn nói:
"Không dám, ta chỉ là kẻ thất phu ở chốn núi rừng, nào hợp với hai chữ caonhân? Nhưng theo ta thấy, bản lĩnh của Giang đại hiệp và Kim đại hiệpcủa các người cũng khá nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-cot-dan-tam/2063673/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.