Công Tôn Yến nghĩ:
"Mình phải đùa với y để y khỏi rầu rĩ nữa". Rồi nàng len lén vốc một nắm cát vãi về phía Lệ Nam Tinh.
Lẽ ra Lệ Nam Tinh đã có thể nghe thấy, nhưng lúc này nỗi buồn đang xâmchiếm lòng chàng. Hơn nữa đây là căn cứ địa của nghĩa quân, chàng khônghề đề phòng có người đánh lén. Nên khi Công Tôn Yến ra tay thì chàng mới phát giác có người.
Công Tôn Yến vãi cát vào huyệt tiếu yêu củachàng, Lệ Nam Tinh cười hì một tiếng. Nếu bị đánh vào huyệt tiếu yêu sẽcười không ngớt cho đến khi đứt hơi mà chết.
Nhưng Công Tôn Yếnchỉ vãi một nắm cát, vả lại nàng không mạnh tay, công lực của Lệ NamTinh lại hơn nàng, cho nên chỉ cười một tiếng thì huyệt đạo đã bị chàngvận khí hóa giải cho nên không cười nữa.
Công Tôn Yến bước ra cười hì hì, Lệ Nam Tinh ngạc nhiên:
"Té ra là muội, muội cũng thật nghịch ngợm".
Công Tôn Yến cũng cười:
"Muội không thích khúc nhạc thê lương như thế, huynh hãy thổi khúc nhạc nào nghe vui tai được không?".
"Xin lỗi, huynh không biết".
"Vậy muội hát cho huynh nghe nhé?".
Lệ Nam Tinh không muốn làm nàng cụt hứng:
"Hay lắm, hay lắm. Muội hát đi!".
Công Tôn Yến hát rằng:
"Có chàng thiếu hiệp chẳng biết mùi vị buồn tẻ là gì.
Lên lầu cao ngâm nga khúc nhạc trải lòng mình".
Bài ca này chê cười những người trẻ tuổi không bệnh mà rên rỉ, Lệ Nam Tinh nghĩ bụng:
"Làm sao muội biết tâm sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-cot-dan-tam/2063659/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.