Kim Trục Lưu khựng người lại, chàng ngạc nhiên quay đầu, Lý Nam Tinhcười bảo: "Đệ quên mang theo cây đàn này". Kim Trục Lưu áy náy: "Khôngphải tiểu đệ coi thường quà của đại ca, chính vì đây là báu vật hiếm có, cho nên tiểu đệ..." Lý Nam Tinh không vui: "Chả lẽ cây đàn này quý hơngiao tình của chúng ta hay sao? Thứ ta đã tặng quyết không lấy về lại,nếu đệ chê thì ta sẽ đập nát nó?"
Kim Trục Lưu vội vàng nhận lấy cây đàn: "Đại ca đừng giận, tiểu đệ xin nhận. Thực ra..." thực ra KimTrục Lưu không có ý khách sáo, chỉ vì cây đàn quá quý giá, lúc đi lònglại có chút tâm sự cho nên quên rằng Lý Nam Tinh đã tặng cây đàn chochàng. Lý Nam Tinh: "Thật ra cái gì?" Kim Trục Lưu không muốn giảithích, nhưng đành nói: "Không có gì. Trong lòng tiểu đệ chỉ có chút tâmsự". Lý Nam Tinh hỏi: "Tâm sự gì vậy?".
Kim Trục Lưu vỗ vào vỏkiếm: "Đáng tiếc thanh kiếm này của đệ không phải là kiếm quý, nhưng đệnhất định sẽ tặng cho đại ca một thanh kiếm quý!" Lý Nam Tinh hỏi lại:"Cái gì? Đệ muốn trả ơn ta sao?" Kim Trục Lưu đáp: "Không phải như thế,đó chỉ là tâm nguyện của mỗi người mà thôi. Vì đệ hiểu tiếng đàn củahuynh mà huynh đã tặng cho đệ cây dàn cổ, đệ cũng cho rằng huynh làngười tri âm kiếm thuật của đệ, cho nên đệ phải tặng cho huynh một thanh kiếm? Đệ phải nói trước rằng, nếu huynh không chịu nhận bảo kiếm của đệ thì huynh đã coi nhẹ tấm giao tình của đệ".
Lý Nam Tinh thầmcười: "Chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-cot-dan-tam/2063644/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.