Sử Hồng Anh nhíu mày, lòng nhủ thầm: "Kẻ này ăn nóichẳng đâu vào đâu, chẳng khác gì kẻ điên!" Bèn đáp: "Ngươi đã không biết tin tức của y, tại sao còn bảo ta hỏi ngươi?" Kim Trục Lưu cười: "Chảlẽ cô nương không quan tâm đến Lý Đôn sao? Luận theo tình lý, ta nghĩrằng ngươi nên hỏi ta. Còn ta có biết hay không là chuyện khác. Ngươikhông hỏi ta, làm sao biết ta không biết". Sử Hồng Anh mỉm cười: "Coi như ngươi nói cũng có lý". Tuy là nói thế, nhưng Sử Hồng Anh cũng cảm thấy bực bội. Kim Trục Lưu cười: "Thế nào? Ngươi cũng cho rằng ta nói có lý ư? Còn chuyện của Lý Đôn... này này, ta nói chưa hết sao ngươi lại bỏ di? Ngươi không quan tâm đến Lý Đôn ư?". Sử Hồng Anh gật đầu: "Đúng thế, taquan tâm đến Lý Đôn, ngươi cho rằng ta nên hỏi ngươi, ta cũng đã hỏi,nhưng ngươi đã không biết thì xin cứ tự tiện, xin thứ ta không thể chiều theo". Kim Trục Lưu nói: "Không, không, ta còn có lời muốn nói. Ta tuy không biết tung tích của Lý Đôn, nhưng ta có nhiều bằng hữu trên giang hồ, ta có thể giúp cô nương dò hỏi tin tức của y". SửHồng Anh: "Không cần ngươi nhọc lòng, ta sẽ tự dò hỏi, chúng ta không đi cùng đường, nếu ngươi có tin tức gì cứ nhờ người đến báo cho ta biết". Sử Hồng Anh đã nghỉ ngơi xong, nàng lại tiếp tục lên đường. Kim Trục Lưuvội gọi: "Khoan đã, khoan đã!" Sử Hồng Anh nói: "Sao thế, ngươi còn muốn nói gì nữa? Đừng nói chuyện Lý Đôn nữa!". Kim Trục Lưu khựnglại rồi cười: "Lần này không nhắc tới Lý Đôn nữa, nhưng cô nương đã quên một chuyện". Sử Hồng Anh nói: "Chuyện gì?" Kim Trục Lưu nói: "Cô nươngđã quên tảng huyền thiết này". Sử Hồng Anh: "Ta không cần nữa, tặng cho ngươi". Kim Trục Lưu: "Kỳ lạ, cô nương tìm mọi cách lấy tảng huyền thiết này, đâylại là vật của nhà cô nương, sao lại đột nhiên không cần nữa? Cô nươngkhông tin ta tặng lại cho cô nương hay sao?" ốử Hồng Anh nói: "Tin chứ.Nhưng ta cũng chân thành tặng lại cho ngươi". Kim Trục Lưu ngạc nhiên: "Tại sao thế?". Sử Hồng Anh nói: "Ôi, ngươi thật phiền toái, ngươi nhất định phải biết ư?" Kim Trục Lưu: "Vì tảng huyền thiết này, ta đã đánh hai trận. Vậy cônương có nói cho ta biết cũng đâu có gì quá đáng?". Sử Hồng Anhnói: "Được, ngươi nói như thế, ta buộc phải nói cho ngươi biết. Ca ca ta muốn tặng tảng huyền thiết này cho Tát tổng quản làm quà mừng thọ, điều này thì ngươi đã biết. Ta không muốn ca ca của ta cấu kết với Tát tổngquản, có khuyên y cũng chẳng nghe, chỉ đành âm thầm giành lại lễ vật của y, ngươi đã hiểu chưa?". Kim Trục Lưu kêu lên: "Ồ, té ra dụng tâm củangươi cũng giống như Lý Đôn. Thật xin lỗi, ta lại nhắc đến y". Sử Hồng Anh chỉ đành gật đầu, hờ hững nói tiếp: "Đúng thế, chính ta đã đánh cắp xâu chuỗi ngọc trai đưa cho Lý Đôn". Kim Trục Lưu: "Ồ, té ra chuyện này là do cô nương chủ mưu, cô nương không sợ Sử bang chủ biết hay sao?". sử Hồng Anh: "Tôi biết y sẽ nổi trận lôi đình, nhưng tôi làm thế cũng làvì y, tôi nghĩ y dần dần rồi sẽ hiểu. Tôi định đánh cắp tảng huyền thiết này trốn một thời gian, đợi y nguôi giận rồi sẽ xuất hiện". Nói đếnđây, nàng chợt nhủ bụng: "Mình và người này không quen biết nhau, tạisao lại cho y biết tâm sự của mình?". Kim Trục Lưu: "Cô nương có tấm lòng như thế thật đáng kính. Nhưng tảng huyền thiết này là vật hiếm có trên đời, cô nương cho tôi mà không tiếc sao?". Sử Hồng Anh: "Tuy là báu vật hiếm có, nhưng đối với tôi cũng vô dụng. Tôi không sửdụng kiếm, giữ nó lại làm gì? Ngươi cứ đem đi, về sau hãy tìm một thợđúc kiếm cao minh rèn cho ngươi một thanh bảo kiếm thiên hạ vô song!". Kim Trục Lưu: "Xin đa tạ. Cô nương không có tảng huyền thiết này, làm saoăn nói với Sử bang chủ? Dù thế nào cô nương cũng phải quay về gặp y!".Sử Hồng Anh: "Đó là chuyện của ta, ngươi không cần lo lắng". Kim Trục Lưu cũng cảm thấy mình đã hỏi quá nhiều, thế rồi ngượng ngập bưngcái tráp lên: "Được, nếu cô nương đã có lòng tặng cho tôi, tôi cũng đành nhận lấy. Này, Sử cô nương, cô nương đi đâu thế?". Kim Trục Lưu vốnkhông muốn hỏi nàng nữa, nhưng khi nàng toan bước đi, chàng buột miệnghỏi thêm một câu. Sử Hồng Anh vừa đi vừa đáp: "Chúng ta chỉ làduyên bèo nước gặp nhau, đa tạ ngươi đã rút kiếm tương trợ, ta cũng đãbáo đáp. Ai đi đường nấy, ta cũng không cần cho ngươi biết, cần gì ngươi phải hỏi". Kim Trục Lưu lúng túng, nhất thời không biết nói gì, đành cười ha hả: "Ồ, té ra cô nương cho tôi tảng huyền thiết này thậtsự là muốn trả ơn cho tôi". Sử Hồng Anh nói với vẻ kiêu ngạo: "Đúng thế, ta không thích nhận ơn đức của ai cả". Kim Trục Lưu nói: "Đáng tiếc cônương đã quên một chuyện". Sử Hồng Anh hỏi: "Chuyện gì?" Kim Trục Lưunói: "Cô nương quên rằng tảng huyền thiết này vốn trong tay của tôi, nếu tôi muốn lấy nó thì hình như không cần cô nương phải tặng!". Sử Hồng Anh chợt biến sắc, nói: "Được, về sau tôi sẽ từ từ tìm cách trả ơn cho các hạ! Tôi có thể đi được chưa?". Kim Trục Lưu vội vàng với theo: "Tôi không phải có ý này..." Sử Hồng Anhchẳng thèm để ý đến chàng, thi triển khinh công chạy ra xa. Trong tìnhhuống như thế này, nếu Kim Trục Lưu đuổi theo nàng thì chẳng khác gì một kẻ vô lại. Vả lại khinh công của Sử Hồng Anh cũng không kém chàng baoxa, trên tay Kim Trục Lưu lại có một tảng huyền thiết nặng trăm cân, dùcho có làm mặt dày đuổi theo chỉ e cũng không kịp cho nên đành đứng yênmột chỗ. Kim Trục Lưu đứng nhìn cho đến khi nàng khuất dạng, trong lòngchợt dấy lên cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì đó! Chàng nhủ thầm:"Không biết nàng đi về đâu? Chắc là đi tìm Lý Đôn?" Rồi chàng chợt nhớđến mấy câu lúc nãy của Sử Hồng Anh: "Chúng ta chỉ là duyên bèo nước gặp nhau, ta không cần biết hành tung của ngươi, ngươi cũng cần gì biết tađi về đâu?" Kim Trục Lưu chợt bừng tỉnh, cười buồn bã, lòng thầm nhủ:"Không sai tý nào". Nhưng hình bóng của Sử Hồng Anh vẫn quanhquẩn trong lòng chàng, chàng cố xua đi nhưng không được. Nét đẹp thoáttục của nàng, bản lĩnh trác tuyệt siêu phàm, thái độ hờ hững của nàng... Đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Kim Trục Lưu! Kim Trục Lưu bấtgiác cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên chàng phát giác bí mật trong lòng mình,bất đồ lo lắng thầm nhủ: "Lúc nãy tại sao mình ba lần bốn lượt nhắc LýĐôn với nàng? Ồ, đó chả lẽ chẳng phải mình đang tìm hiểu tình ý của nàng sao? Hừ, hừ! Kim Trục Lưu ơi Kim Trục Lưu, ngươi đang đố kị với Lý Đônđúng không?". Kim Trục Lưu đã phát giác ra bí mật trong lòngmình, chàng thẫn thờ bước về phía trước, lòng thầm tự trách: "Lý Đôn vàngươi coi như đã là bằng hữu, tại sao ngươi lại muốn ý trung nhân củangười ta? Kim Trục Lưu ơi Kim Trục Lưu, ngươi là một nam tử hán quangminh lỗi lạc, sao ngươi lại có ý nghĩ như thế! Ngươi có hổ thẹn haykhông?". Nghĩ đến đây, Kim Trục Lưu đỏ mặt. Nhưng chàng đi mộthồi, gió lạnh thổi tới, đầu óc tỉnh táo hơn, chàng thầm nhủ: "Nếu Sử cônương thật sự là vợ của Lý Đôn, mình đương nhiên không nên nghĩ tới nàng nữa. Dù không phải là vợ, chỉ là tình nhân, mình cũng không nên xenvào. Nhưng nhớ lại thần thái của nàng lúc nãy, hình như nàng đối với LýĐôn chẳng qua là tình bằng hữu?". Kim Trục Lưu không biết phánđoán của mình là đúng hay sai. Trong lòng lại nghĩ: "Không đúng, khôngđúng. Đó là Đổng Thập Tam nương nói với Viên Hải, Đổng Thập Tam nương là người tình của Sử Bạch Đô, mụ ta đương nhiên biết bí mật của họ, theomụ ta nói, họ đã là tình nhân của nhau. Như thế chả lẽ là giả, vả lại,nàng có thể tặng xâu chuỗi ngọc cho Lý Đôn, dẫu chỉ là bạn bè thì mốigiao tình này không đơn giản tý nào. Kim Trục Lưu ơi Kim Trục Lưu, ngươi đừng nên nghĩ vớ vẩn nữa". Kim Trục Lưu cố đè nén những suynghĩ của mình, chàng tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng chàng tuy khôngnhớ đến Sử Hồng Anh, nhưng cũng phải nghĩ đến chuyện Lục Hợp bang. Bang chủ của Lục Hợp bang Sử Bạch Đô tặng quà chúc thọ cho tổng quản đại nội Tát Phúc Đỉnh, mà tháng sau là ngày đại thọ của Tát Phúc Đỉnh, chỉ cònhơn một tháng nữa. Kim Trục Lưu thầm nhủ: "Mình đoạt lễ vật của Lục Hợpbang, không biết Sử Bạch Đô có còn muốn chúc thọ cho Tát Phúc Đỉnh haykhông, mình phải đến xem cho biết. Đến ngày đó sẽ có nhiều tên bại hoạitrên giang hồ đến chúc thọ cho Tát Phúc Đỉnh, nhân cơ hội này, mình cũng phải đi cho biết! Được, cứ như thế!". Kim Trục Lưu vốn định đikhắp các danh thắng ở miền Giang Nam, sau đó mới lên Bắc Kinh. Nay chỉcòn hơn một tháng, đương nhiên không thể làm theo kế hoạch cũ. Chàng từTô Châu lên phía bắc, khi đi ngang qua chùa Kim Sơn ở Trấn Giang, chànglại vòng xuống phía tây, vượt qua sông từ Thái Thạch Cơ. TháiThạch Cơ là nơi danh tướng thời Nam Tống Ngu Doãn Văn đại phá quân Kim,Kim Trục Lưu chọn nơi này qua sông chính là muốn xem lại sử tích anhhùng năm xưa. Đây là lần đầu tiên Kim Trục Lưu đi qua TrườngGiang, chàng đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy sông dài chảy về đông cuồncuộn, trong lòng thầm nhớ đến câu thơ nổi tiếng của Tô Đông Pha: "Sôngđài chảy về đông, sóng lớn cuốn hết, nhân vật phong lưu ngàn xưa. Lũy cũ phía tây, người bảo là nơi Xích Bích Chu lang, đá loạn xuyên không,sóng gào vỗ bờ, cuốn bay ngàn khối tuyết. Non sông như tranh vẽ, mộtthời ít nhiều hào kiệt...". chợt chàng cảm thấy cõi lòng phơi phới. Kim Trục Lưu đi men theo bờ sông, đi một lúc lâu mà vẫn chẳng tìm rathuyền. Chàng không khỏi hơi ngạc nhiên, thầm nhủ: "Đây không phải làlúc loạn lạc, sao lại không có thuyền qua sông?" Chợt nghe tiếng máichèo khua nước, một chiếc thuyền từ trong đám lau lách lướt ra, ông láitrên thuyền hỏi: "Có phải quý khách muốn qua sông không?" Kim Trục Lưumừng rỡ: "Đúng thế!" Rồi chàng không đợi thuyền cập bến đã nhảy vọt lên. Kim Trục Lưu đang ôm trên mình tảng huyền thiết nặng hơn trămcân, chàng vừa nhảy lên thuyền, chiếc thuyền chòng chành lắc lư chìmxuống. Ông lái kêu ồ một tiếng, lộ vẻ ngạc nhiên nhìn Kim Trục Lưu rồihỏi: "Khách quan, ngài đã đem theo thứ gì mà nặng thế?" Kim Trục Lưuđáp: "Đây không phải kim ngân châu báu. Nếu ngươi chê nặng, ta sẽ trảthêm tiền". Ông lái cười ha hả: "Không cần, tôi cứ coi như cónhiều người, cứ mỗi lần qua sông thì một tiền, một người hay hai ngườicũng đều thế. Tôi chỉ sợ trong tay của khách quan có vật gì quý giá, nếu xảy ra chuyện, tôi không gánh vác nổi". Kim Trục Lưu đáp: "Hôm nay sóng yên gió lặng, tôi thấy chắc không xảy ra chuyện gì!" Ông lái ân cần:"Khách quan có điều không biết gần đây trên Trường Giang có một đám thủy khấu, ngài có thể cho tôi biết đang mang theo thứ gì không?". Kim Trục Lưu chỉ sợ y không chịu đưa chàng qua sông, cười rằng: "Ông khôngcần lo lắng, có xảy ra chuyện ta cũng không trách. Bọn cường đạo có cướp được thứ này cũng vô ích, có nói ông cũng không biết". Kim Trục Lưu tuy thấy ông lái này hơi nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ nghĩ y cẩn thận chonên không nghi ngờ. Nào ngờ ông lái này có ý muốn để cho Kim Trục Lưuyên tâm bước lên thuyền của mình. Thuyền ra giữa dòng, Kim Trục Lưu cao hứng buông giọng ngâm rằng: Tuyết tẩy lỗ trần tịnh, Phong ước sở vân lưu. Hà nhân vị tả bi tráng? Xuy giác cổ thành lâu. Hồ hải bình sinh hào khí, Quan tái như kim phong cảnh, Tiễn chúc khán Ngô Câu. Thừa Hỷ nhiên lê xứ, Hãi Lãng dữ Thiên Phù, Ức đương niên, Châu hưng tạ, Phú xuân thu. Tiểu kiều sơ giá, Hương nang vị giải, Huân nghiệp cố ưu du. Xích Bích cơ thạch lạc chiếu, Phì thủy kiều biên suy thảo, Diễn diễn hoán nhân sầu. Ngã dục thừa phong khứ, Kích trấp thệ trung lưu. Đây là bài từ "Thủy điệu ca đầu" do nhà làm từ thời Tống Trương Vu Hồ sáng tác, ông ta viết bài từ này để ca ngợi Ngu Doãn Văn. Bài từ này tả cảnh quân Tống đại thắng, sau khi "Tuyết tẩy lỗ trần tịnh"(Tuyết quét bụi giặc yên),ca khúc khải hoàn, nhìn cảnh tượng và hàotình của Ngô Câu. Trong bài từ tác giả đã so sánh Ngô Doãn Vănđánh thắng quân Kim cũng như Châu Du đại phá Tào Tháo ở Xích Bích, TạHuyền đánh bại quân Tần ở Phì Thủy, cũng đã dựng nên huân nghiệp ngànnăm. Dù vật đổi sao dời, đâu bể đổi thay, "Yên đầu lạc chiếu", "Kiềubiên suy thảo", sự nghiệp anh hùng của người xưa đã phai mờ, nhưng tinhthần chống địch lấy mạnh thắng yếu của họ vẫn đáng cho người nay noitheo. Từ hùng ý thâm không hổ là một tác phẩm hay được truyền tụng đếnngàn năm. Kim Trục Lưu ca xong mới thấy chiếc thuyền tựa nhưchậm lại, chàng đưa mắt nhìn thì thấy ông lái đã quay đầu lại, nhìnmình, nghiêng tai lắng nghe. Kim Trục Lưu cười hỏi: "Ông lái, ông cũnghiểu bài từ này ư?" Ông lái cười rằng: "Tôi chỉ biết chèo thuyền kiếm sống chứ chẳng hiểu gì cả. Tướng công thật có nhã hứng, tôi chỉ esẽ dụ kẻ địch đến". Kim Trục Lưu nói: "Cần gì phải sợ". Vừa nói chàngvừa cầm bình trà lên nhưng lại không thấy tách trà. Ông lái nói: "Chén trà này vừa mới pha, chắc là vẫn còn nóng, tướng công khát thì cứ uống. Nếu không chê dơ bẩn, xin mời hãy dùng chén trà của tôi". Té raông tadùng chén thay cho tách. Kim Trục Lưu đang khát nước, thếlà cầm chén trà lên. Dưới đáy chén hình như có bã trà, Kim Trục Lưu làngười dễ dãi, không đổ bã trà đi mà cầm chén uống ngay. Khichàng đang uống trà, trời nổi gió, ông lái chép miệng: "Trời lại sắpmưa?" Kim Trục Lưu thấy ông ta cứ để ý mãi đến mình, ánh mắt khi nóichuyện càng lạ hơn, giọng nói cũng run run, tựa như vừa lo vừa mừng. Kim Trục Lưu im lặng, chỉ nghe ông lái vỗ tay hô: "Ngã này! Ngã này!" Nhưng Kim Trục Lưu không ngã xuống mà cười lạnh: "Té ra ngươi là giặc cướp.Hừ, chén trà độc của ngươi làm sao hại được ta!" Lập tức vươn tay búngmạnh, một luồng trà nóng bắn ra. Té ra Kim Trục Lưu đã phát giác từtrước, không đợi cho thuốc độc phát tác đã dùng nội công thượng thừabúng chén trà độc tới. Ông lái lách người, chân đã bị trà bắntrúng, may mà trà chưa kịp thấm vào người. Y đứng dậy, cầm cái dầm bổxuống đầu Kim Trục Lưu, buông giọng cười lớn: "Đúng thế, ta là giặccướp, ngươi biết đã muộn!". Kim Trục Lưu cười lớn: "Chút bảnlãnh của ngươi mà muốn hại ta vẫn còn khó lắm!" Tức thì chàng vung cáitráp lên gạt ra, trong tráp có chứa tảng huyền thiết nặng cả trăm cân,ông lái làm sao có thể đỡ nổi? Chỉ nghe rắc một tiếng, cái dầm bọc sắtdày đã gãy đôi. Nhưng bản lĩnh của ông lái không tệ như Kim Trục Lưu tưởng, tuy cây dầm bị gãy nhưng y không hề ngã xuống. Song đươngnhiên y cũng biết mình không phải là đối thủ của Kim Trục Lưu. Ông lái dậm mạnh nhảy vọt người lên, khi phóng người lên đã phát ra ba mũiphi đao. Kim Trục Lưu múa cái tráp chuẩn bị gạt phi đao, nhưng không ngờ ba mũi phi đao không phải phóng về phía chàng, chỉ nghe soạt một tiếng, cánh buồm bị đứt thành ba đoạn. Té ra ông lão biết rõ không thể đùngphi đao đả thương Kim Trục Lưu cho nên đã chém gãy cột buồm, chiếcthuyền không thể tiến về phía trước nữa. Y phóng ra ba cây phi đao, đồng thời chém vào cột buồm, cái cột buồm chặt thành ba đoạn nhưng chỉ kêumột tiếng soạt, rõ ràng bản lĩnh ném phi đao coi như cũng rất cao minh.Khi Kim Trục Lưu phát giác, định nhảy tới tóm y thì cột buồm đã gẫy, tên lái đò cũng nhảy tõm xuống sông. Gió sông nổi lên, mặt nước dậy sóng, cột buồm đã bị chặt đứt, cánh buồm rơi xuống, con thuyền cứ xoay mồng mọng giữa dòng sông. Kim Trục Lưu lớn lên ngoài biển, thường bơi ra biển chơi, đương nhiên biếtcách lái thuyền, nhưng dầm thì đã bị gãy, chàng cũng đành bó tay. Kim Trục Lưu trong lúc gấp gáp đã nảy ra ý hay, chàng vừa dùng Thiêncân trụygiữ chiếc thuyền nhỏ lại, vừa dùng tay thay dầm quạt nước tiếnvề phía trước. Lúc này chàng chèo ngược con nước, dùng tay bạt nước tiến về phía trước rất mất sức, nhưng rốt cuộc con thuyền vẫn chầm chậm tiến về phía trước. Chàng chợt nghe tiếng răng rắc vang lên, đó làtiếng gỗ bị nứt, Kim Trục Lưu thầm kinh nhủ rằng: "Cả lẽ tên lái đò đang giở trò!" Nghĩ chưa xong, quả nhiên chỉ thấy cái thuyền nứt ra một cáilỗ, nước tràn vào thuyền. Té ra tên lái đò tinh thông thủy tính, vốn cóngoại hiệu là thủy quỷ, quả nhiên y đã lặn xuống bên dưới đục đáythuyền. Kim Trục Lưu không động thanh sắc, đột nhiên hai chândặm mạnh, con thuyền xoay ngang, chàng quát lớn một tiếng vỗ một chưởngxuống mặt sông. Con thuyền đột nhiên xoay ngang, người nấp bêndưới không kịp xoay người, bị Kim Trục Lưu vỗ xuống một đòn Phách khôngchưởng, lập tức trồi lên khỏi mặt nước, nổi lềnh bềnh trên nước tựa nhưcon cá chép, hai mắt trợn ngược, hơi thở phì phò. May mà y ở sâu dướinước, nếu không lục phủ ngũ tạng đã nát bét. Tên lái đò nằm trên mặt nước bơi ngửa, lúc này y đã đầu váng mắt hoa, tứ chi bãi hoải,đương nhiên không thể đục thuyền nữa. Bơi ngửa có thể ít dùng sức, nhưng đang lúc sóng dữ vùi đập, tên lái đò xem ra không còn chống chọi đượcbao lâu nữa. Kim Trục Lưu cười lạnh: "Đúng là gậy ông đập lưng ông, hìhì, ngươi chuẩn bị đi gặp long vương đấy ư?". Nhưng nước trànvào thuyền càng lúc càng nhiều, xem ra Kim Trục Lưu cũng không chốngchọi được bao lâu nữa. Chàng vốn có thể nhảy xuống nước bơi đi, nhưngkhông chắc chắn có thể vượt sông, vả lại chàng cũng không đành bỏ tảnghuyền thiết. Đang lúc do dự, Kim Trục Lưu chợt thấy một conthuyền lớn xuôi dòng, chiếc thuyền lướt đi như bay, Kim Trục Lưu vộivàng nhảy lên đầu thuyền, múa may hai tay kêu lớn: "Cứu với!" Nlúc này,tên lái đò nằm ngửa trên mặt nước cũng gào lên. Con thuyền dầndần trôi chậm lại, một hán tử to lớn dềnh dàng đứng ở trên đầu thuyềncười ha hả: "Đúng thế, ta đến cứu ngươi đây!" Rồi ném một sợi đây dàikhoảng bốn năm trượng, sợi dây quét tới bên cạnh tên lái đò, y nắm lấysợi dây, hán tử đứng trên thuyền quát: "Lên!" Rồi thu sợi dây lại kéotên lái đò lên thuyền lớn. Kim Trục Lưu ngạc nhiên, kêu lên: "Tên này là giặc cướp, tôi đã bị y hại, hãy mau cứu tôi!" Hán tử ấy đặt tên lái đòxuống rồi cười ha hả: "Đừng nôn nóng, ta sẽ đến cứu ngươi đây. Ngươi cótảng huyền thiết làm sao ta không cứu ngươi được". Hán tử ấyvung tay, chợt tiếng lách tách vang lên, từng mũi hỏa tiễn bắn xuống con thuyền nhỏ của Kim Trục Lưu. Kim Trục Lưu cả kinh, lúc này mới biếtngười trên thuyền cùng một bọn với tên lái thuyền. Kim Trục Lưucó thể đánh rơi vài ngọn hỏa tiễn xuống nước, ván thuyền và buồm đều đãbị trứng hỏa tiễn, trong chốc lát con thuyền nhỏ đã bắt lửa. Vết nứt dưới đáy thuyền đang toác ra, Kim Trục Lưu đang vội cứu lửa, khôngkịp bịt vết nứt lại, trong chớp mắt nước đã lên dấn đầu gối chàng, KimTrục Lưu chỉ đành bỏ thuyền chứ chẳng còn cách nào khác. Chiếcthuyền lớn cách chiếc thuyền nhỏ của Kim Trục Lưu khoảng hơn mườitrượng, nếu chàng bơi tới, chỉ e nửa đường đã bị loạn tiễn bắn chết. Trong lúc nguy cấp chàng chợt nảy ra ý dựa vào khinh công của mình để phóng lên con thuyền lớn! Kim Trục Lưu giơ cao cái tráp, lớn giọng: "Các người chẳng qua chỉ muốntảng huyền thiết này mà thôi, ta sẽ cho ngươi!" Rồi vung tay ném mạnh,cái tráp bay vù về phía hán tử đứng trên thuyền. Kim Trục Lưu tay trái ném tráp, tay phải bẻ một mảnh ván thuyền ném xuống nước. Té ra Kim Trục Lưu dùng tấm ván thuyền này làm bàn đạp để phóng lên chiếcthuyền lớn. Hai chiếc thuyền cách nhau hơn mười trượng, dù Kim Trục Lưucó khinh công giỏi đến đâu cũng phải trồi hụp hai lần mới có thể phónglên thuyền. Hán tử đứng trên thuyền giơ tay, tiếp lấy cái tráp,cười rằng: "Hay lắm, đa tạ ngươi!" Cười chưa dứt thì đã liên tiếp thốilui mấy bước. Trong thuyền có một người phóng ra, hai tay đỡ lấy lưng y, y mới khỏi té ngã. Nhưng y có thể đỡ nổi tảng huyền thiết nặng nề màkhông hề bị thương, đủ thấy công lực của y chẳng kém Kim TrụcLưu baonhiêu. Ngay lúc này, Kim Trục Lưu đã từ thuyền nhỏ phóng vọt lên nhanh như én biển lướt sóng. Tấm ván lúc nãy rơi ở giữa dòng sông,chàng cũng có thể hạ chân xuống. Lúc này tấm ván vẫn chưa bị sóng cuốnđi, chỉ thấy chàng điểm nhẹ mũi chân một cái, lập tức bật ngược lên nhưtrái bóng da, lao thẳng lên thuyền lớn như một mũi tên! Người lúc nãychạy ra đầu thuyền, quát: "Hảo tiểu tử, té ra là ngươi! Xuống!" Người đó chẳng phải ai khác, đó chính là Văn Đạo Trang, kẻ đã từng thua trong tay Kim Trục Lưu. Lần đó Văn Đạo Trang thất bại là bởi chiêu số không bằng người, nếu luận về công lực, y có phần nhỉnh hơn Kim Trục Lưu. Lúc này Kim Trục Lưu đang ở giữa không trung, mũi chân vẫn chưa chạm xuống đầu thuyền, Văn ĐạoTrang đã đẩy hai chưởng ra, toan xô Kim Trục Lưu xuống nước! Kim Trục Lưu lộn người trên không trung, hai tay giang rộng tựa như cánhnhạn, chưởng trái khép lại xỉa thẳng vào huyệt thái dương của Văn ĐạoTrang, chưởng phải chặt xuống xương tỳ bà của y! Chàng đánh rahai chiêu này để Văn Đạo Trang phải rút tay về, đây cũng là lối đánhlưỡng bại câu thương. Nếu đơn đả độc đấu trên đất bằng, Văn Đạo Trangkhông dám liều mạng với chàng mà phải né tránh. Nhưng lúc này Kim TrụcLưu đang lơ lửng, Văn Đạo Trang có thể lấy tĩnh chế động. Chỉ cần chịuđược một chiêu, y có thể xô chàng xuống nước. Vả lại y còn có một têncường đạo giúp đỡ cho nên nắm chắc phần thắng. Vì thế y không nhườngbước này. Hán tử lúc nãy tiếp cái tráp đựng tảng huyền thiết,thối lui ra sau ba nước, y vừa mới đứng vững thì lập tức xông lên, ngaylúc đó, Kim Trục Lưu cũng đã phóng vọt lên thuyền. Hán tử ấy dùng cáitráp làm vũ khí, ném mạnh về phía Kim Trục Lưu. Như thế Kim Trục Lưu không thể đùng hai tay đối phó với Văn Đạo Trang, trong lúc gấp gáp chỉ đành biến chiêu, hai chưởng phân ra đánh về phía hai kẻ địch. Cônglực của Văn Đạo Trang vốn chỉ nhỉnh hơn Kim Trục Lưu, đương nhiên mộtchưởng của Kim Trục Lưu không thể chống lại hai chưởng của y, huống chihán tử kia cũng không kém Kim Trục Lưu bao nhiêu, vả lại tảng huyềnthiết lại là vật nặng nề. Chỉ nghe hai tiếng hự vang lên, dướiđòn tấn công của hai đại cao thủ, Kim Trục Lưu từ trên không rơi xuốngnhư con diều đứt đây. Tuy chàng tinh thông thủy tính, nhưng vìbị hai đại cao thủ đánh tới cùng lúc, rơi xuống sông lại bị sóng lớn vùi dập, dù có nội công thâm hậu, không bị thương nhưng đầu óc cũng choángváng. Kim Trục Lưu lờ mờ thấy có người nhảy xuống nước, chàng cố gắng nín thở, rút kiếm múa bừa trong nước. Người trên thuyền quát: "Đểtên tiểu tử uống thêm vài ngụm nước rồi bắt y!" Kim Trục Lưu đã đuốisức, tuy đã cố gắng nhưng cũng phải mở miệng hớp khí. Quả nhiên sau khiuống vài ngụm nước thì chàng dần dần bất tỉnh nhân sự. Khôngbiết trải qua bao lâu, Kim Trục Lưu dần dần tỉnh dậy, trước mắt tối đen, giơ tay ra chẳng thấy năm ngón, chàng đưa tay sờ soạng thì chạm phảivách đá lạnh toát, lúc này mới biết mình đã bị nhất trong một căn thạchthất. Kim Trục Lưu định thần, lòng thầm nhủ: "Thật kỳ lạ, saobọn chúng không cùm mình". Chàng áp lỗ tai vào vách tường lắng nghe, bên ngoài hình như có bước chân đi qua đi lại, chắc là có người đang canhgiữ". Kim Trục Lưu thầm nhủ: "Để mình dưỡng sức rồi tính tiếp".Chàng cảm thấy tứ chi bải hoài, chỉ tưởng rằng là sức khỏe vẫn chưa hồiphục, nào ngờ thử ngồi vận khíthì thấy trong bụng tựa như trống rỗng,chân khí không thể vận hành được. Kim Trục Lưu kinh hoảng, chàng vốnđịnh sau khi vận đủ khí lực thì sẽ phá cửa xông ra. Nay công lực đã hoàn toàn biến mất, trở thành một phế nhân, dù có biết mười tám ban võ nghệcũng chẳng thể nào vận dụng được. Chợt nghe có tiếng bước chândừng trước cửa, một người nói: "Bên trong hình như có tiếng động, chắclà tên tiểu tử ấy đã tỉnh dậy, chúng ta vào xem thử". Người kia bảo: "Có lẽ y vẫn chưa tỉnh?" Người lúc nãy nói: "Ngươi không biết đó thôi, têntiểu tử này chẳng phải người tầm thường, đà chủ đã căn dặn, khi y tỉnhđậy thì phải dắt y ra gặp ông ta". Tên đồng bọn đáp: "Được, vào xemthử". Kim Trục Lưu nhắm mắt giả vờ ngủ say, hai người ấy giơ đèn soi trước mắt chàng, một kẻ không yên tâm, thử đá vào mông chàng. KimTrục Lưu cố nén giận không lên tiếng, chỉ nhủ thầm: "Đợi võ công của tahồi phục, hai tên tiểu tặc nhà ngươi sẽ biết lợi hại?" Nhưng chàng không biết tại sao công lực của mình đột nhiên biến mất, còn có hồi phục được võ công hay không thì chàng vẫn chưa nắm chắc. Hai tên canh cửa bước ra, khóa cửa lại. Một người nói: "Tên tiểu tử này là ai mà đà chủcoi trọng y như thế, cứ bảo chúng ta hầu hạ y suất đêm". Người kia đáp: "Ồ, ngươi không biết tên tiểu tử này là ai ư?" Người lúc nãy nói: "Nghe nói Đậu lão đại đã thua to cho y, may nhờ có đà chủkịp thời tới, y mới khỏi chết đuối ở Trường Giang". Đậu lão đại chính là tên lái đò đã ám toán Kim Trục Lưu. Tên đồng bọn cười rằng:"Đậu lão đại là cái thứ gì, Đổng Thập Tam nương và Viên Hải của Lục hợpbang, bang chủ của hai bang Thanh Long, Bạch Hổ cộng thêm Cung Bỉnh Phan của Hồng Anh hội đã đều thua trong tay y!". Người kia thất kinh nói: "Thật lợi hại! Y là ai?". "Ngươi có nghe nói tới cái tên Kim Thế Di chưa?". Người canh cửa cười rằng: "Sao ta lại không biết? Hai mươi năm trước, Kim Thế Di đã bôn tẩu khắp thiên hạ mà không có địch thủ. Nay đồ đệ của y Giang Hải Thiên là đệ nhất cao thủ trên võ lâm. Nhưng nghe nói Kim Thế Di đãmất tích nhiều năm, y có liên hệ gì với tên tiểu tử này?". "Kim Thế Di là cha của tên tiểu tử này". Người kia thất kinh nói: "Té ra là thế, hèn gì ghê gớm đến thế! Nhưng ta vẫnkhông hiểu tại sao đà chủ không chịu giết y, không sợ y trả thủ haysao?". Tên đồng bọn ấy đáp: "Điều này thì ngươi không cần lo, dù tên tiểu tử này có giỏi bằng trời, nay mọc cánh cũng khó thoát. Vì LụcHợp bang nên đà chủ của chúng ta mới không giết y". Người kia hỏi: "Y chẳng phải là kẻ thù của Lục Hợp bang sao?". Tên đồng bọn nói: "Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Em gái của bang chủ Lục Hợp bang bỏ trốn, ngươi có biết không?". "Thì sao?" Nghe nói là chạy theo tên tiểu tử này, Sử Bạch Đô phải bắt têntiểu tử này để điều tra tung tích của em gái, đà chủ rất thân thiết vớiSử Bạch Đô, nay đã bắt được tên tiểu tử đương nhiên phải trao cho LụcHợp bang, làm sao giết y?". Kim Trục Lửa nghe đến đây thì thầmmắng một câu: "Các ngươi chỉ nói vớ vẩn". Rồi chàng thầm nhủ: "Mình bịoan không sao, nếu lời đồn này đến tai Lý Đôn thì hỏng bét. Sử Bạch Đôcũng thật lẩm cẩm, em gái mình yêu ai mà cũng chẳng biết". Người kia nói: "Ồ, ta đã hiểu. Nhưng tại sao tên tiểu tử họ Kim mọc cánh cũng khó thoát?". Tên đồng bọn: "Văn đảo chủ có một loại thuốc gia truyền tên gọi Tô cốt tán, có thể làm giảm công lực của đối phương, nếu cho uống một thìa trà thìdù nội công có ghê gớm đến mức nào cũng bị hóa giải. Khi bắt tên tiểu tử này lên thuyền, Văn đảo chủ đã pha một thìa Tô cốt tán vào nước trà rồi đổ cho y uống". Lúc này Kim Trục Lưu mới hiểu ra, nhưng tronglòng lại nhen nhóm một tia hy vọng. Số là năm xưa Kim Thế Di mới quenVăn Đình Bích, cũng bị Văn Đình Bích lừa uống Tô cốt tán rồi hành hạchết đi sống lại. Tuy thế Kim Thế Di đã nghĩ ra một phương pháphít thở hóa giải Tô cốt tán. Lập tức Kim Trục Lưu ngồi xếp bằng, giữ ý ở đan điền, chậm rãi hít thở để ngưng tụ từng hơi chân khí lại. Thời gian khoảng nửa cây nhang trôi qua, chân khí của Kim Trục Lưu đã có thểthông suốt. Nhưng vì chàng uống quá nhiều Tô cốt tán cho nên chân khíchỉ có thể ngưng tụ từng hơi, muốn gấp cũng không được. Lúc này tuychàng có thể vận khí dễ dàng, nhưng công lực chỉ mới hồi phục được mộthai phần. Kim Trục Lưu vừa vui mừng vừa lo lắng, lòng thầm nhủ: "Hy vọng trong vòng hai canh giờ, bọn chúng không phát giác". Chợt nghe bên ngoài có người bước tới, nói: "Tiền Đại, đà chủ gọi ngươi. Tasẽ thay ngươi một lát". Giọng nói nghe rất quen thuộc, té ra đó là VănThắng Trung. Kim Trục Lưu thất kinh, thầm nhủ: "Y là khách ở đây, tạisao lại phải đến canh cửa?". Tiền Đại chính là kẻ lúc nãy kể lai lịch Kim Trục Lưu, y là tâm phúc của đà chủ, là người rất lanh lẹ. Ycũng nghĩ như Kim Trục Lưu cho nên nói: "Văn công tử, ngài là quý khách, sao có thể thay tôi canh cửa?". Văn Thắng Trung đáp: "Đó là dota tự nguyện, ngươi không cần ái ngại. Ngươi nói tên tiểu tử này đã đánh bại nhiều cao thủ võ lâm, ta muốn xem có phải y có ba đầu sáu tay haykhông?". Tiền Đại tưởng rằng y chỉ tò mò, cười rằng: "Chẳng quachỉ là một tên tiểu tử tầm thường mà thôi". Rồi lòng thầm nhủ: "Văn đảochủ là khách quý của đà chủ, lần này bắt được tên tiểu tử là toàn nhờông ta giúp đỡ. Con trai của ông ta đến canh gác chắc là không có sơxuất gì". Vì thế đáp tạ Văn Thắng Trung rồi ra ngoài. Tiền Đạichỉ lo Kim Trục Lưu chạy trốn mà thôi. Kim Trục Lưu đã uống Tô cốt tán,nếu muốn chạy thì trừ phi có người thả chàng, Văn Thắng Trung đươngnhiên sẽ không làm thế, cho nên Tiền Đại mới yên tâm. Nào ngờ Văn ThắngTrung tuy không thả Kim Trục Lưu nhưng lại đến ám hại chàng. Téra Văn Thắng Trung đã ôm hận trong lòng từ lâu, nay khó khăn lắm mới códịp may thì làm sao thả Kim Trục Lưu? Chỉ là vì mối quan hệ với Lục Hợpbang cho nên bang chủ của Hải Sa bang định trao Kim Trục Lưu cho Sử Bạch Đô, cho nên Văn Thắng Trung chỉ đành ám hại chàng mà thôi. Y nghĩ saukhi mọi việc xong xuôi thì bang chủ của Hải Sa bang cũng chẳng làm gìđược. Tiền Đại là tâm phúc của bang chủ, lại là người lanh lẹ cho nên yđã mượn cớ dụ Tiền Đại ra ngoài. Sau khi Tiền Đại bước ra ngoài, VănThắng Trung nói với tên còn lại: "Mở cửa cho ta xem thử". Kẻ này chỉ làmột tên tép riu trong bang, nào dám không nghe, chỉ đành trả lời vângmột tiếng rồi mở cửa cùng Văn Thắng Trung bước vào. Văn Thắng Trung rấtcẩn thận, biết rõ Kim Trục Lưu đã uống Tô cốt tán nhưng cũng không dámsơ suất, y vừa vào bên trong thì lập tức châm mồi lửa lên, đồng thời rút kiếm phòng thân. Ánh lửa lóe lên, chỉ thấy Kim Trục Lưu nằm dựa vào vách, cúi đầu nhắm mắt, miệng thì ngáy kho kho, người kia cười nói: "Tô cốt tán của lệnh tôn thật lợi hại, y đã ngủ say mười hai canh giờmà vẫn chưa tỉnh!". Văn Thắng Trung hừ một tiếng, cười lạnh lẽo: "Kim Trục Lưu, lần này coi ngươi có thoát khỏi tay ta hay không?" Rồiđâm soạt một kiếm tới, kẻ kia thất kinh, kêu lên: "Văn công tử,đừng, đừng!" Văn Thắng Trung cười lớn: "Ngươi đừng lo, ta sẽ không lấymạng y!" Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, nhát kiếm đã đâm vàongười Kim Trục Lưu. Chỉ nghe keng một tiếng, thật kỳ lạ, rõ ràng kiếm này đã đâm vào người Kim Trục Lưu nhưng lại tựa như trúng một tảng đá. Té ra Kim Trục Lưu đã đoán biết Văn Thắng Trung không dám lấy mạngchàng, nếu muốn ám toán thì chắc chắn sẽ đâm vào xương tỳ bà của mình,Văn Thắng Trung đâm tới, chàng rùng vai lại, chỗ áo trên vai nhô lên,nhát kiếm xuyên qua áo đâm vào vách đá. Kim Trục Lưu vẫn chưa hồi phụccông lực, chỉ đành dùng kế. Mũi kiếm của Văn Thắng Trung đâm sâu vào vách đá, thân người y chồm về phía trước. Kim Trục Lưu vọt dậy,nhanh như chớp điểm huyệt đạo của hai người. Tên lính canh bịchàng điểm huyệt đạo thì lập tức té nhào. Còn Văn Thắng Trung thì chỉ hự một tiếng lảo đảo nhưng chưa ngã. Số là công lực của Kim Trục Lưu chỉhồi phục được một hai phần, dư sức đối phó với kẻ kia, chưa đủ phong bếhuyệtđạo của Văn Thắng Trung. Văn Thắng Trung hự một tiếng,thanh trường kiếm vụt khỏi tay, vỗ mạnh đến một chưởng, nhưng hai chưởng vừa chạm nhau thì vẫn không địch nổi chưởng lực của Kim Trục Lưu. KimTrục Lưu đánh ngất y rồi bồi thêm một chỉ, dùng thủ pháp điểm huyệt độcmôn điểm vào ba đại huyệt cự quyết, ngọc chẩm và toàn cơ của y. Kim Trục Lưu cười khẩy: "Tên tiểu tử vô dụng, cả ám toán người khác mà cũngkhông xong. Hì hì, giờ thì ngươi làm sao thoát nổi bàn tay ta!" Đang đắc ý thì chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi rụng rời. Té ra Kim Trục Lưu chạm với Văn Thắng Trung một chưởng, khí lực đã dùng vượt quá giớihạn của bản thân. Sau đó lại dùng thủ pháp độc môn điểm ba đại huyệt của Văn Thắng Trung cho nên chân lực tiêu hao càng nhiều hơn. Đến khi kẻđịch ngã xuống thì chàng mới thấy hậu quả? Chàng phát giác mình đã không còn chân khí nữa! Kim Trục Lưu thầm kêu khổ. Văn Thắng Trungxảy ra chuyện ở đây, không lâu sau chắc chắn sẽ bị phát giác, mà KimTrục Lưu muốn hoàn toàn khôi phục công lực thì ít nhất cũng phải mất đến hai canh giờ, nay thời gian cấp bách thì làm sao có thể ngồi đả tọa vận công. Đang lo lắng, chợt thấy có một bóng người lướt vào trong phòng, Kim Trục Lưu chưa nhìn rõ thì người ấy đã ném vào một vật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]