Xe càng đi càng xa, lúc đầu Hạ Minh Nguyệt không nhận ra đường, chờ khi xe chạy lên đường cao tốc, cô mới biết mình đang đến nhà Cố Minh Diệp.
Mười phút sau, xe chạy vào cổng biệt thự, Cố Minh Diệp dừng xe, không nói hai lời lại muốn khiêng cô. Hạ Minh Nguyệt ôm lấy cổ anh, tủi thân nói, “Không thể ôm ạ?”
Cố Minh Diệp khựng người, chuyển thành ôm.
Đi qua khu vườn nhỏ, rồi ngang qua một hành lang hoa, Cố Minh Diệp bế người vào đại sảnh, đặt lên sô pha. Trên mặt đất là tấm thảm nhung mềm mịn, Hạ Minh Nguyệt đặt chân lên đó.
Cố Minh Diệp xoay người định rời đi, Hạ Minh Nguyệt giữ anh lại, “Sao anh lại đưa em đến đây?”
Cố Minh Diệp không trả lời, mà nói: “Em nên nghỉ ngơi trước.”
Hạ Minh Nguyệt không buông tay, Cố Minh Diệp mím môi.
Đây là tổng tài bá đạo ép yêu trong truyền thuyết sao? Cầm tù, xích chân, SM? Nhưng mai phải đi học rồi, bối rối vl.
“Anh sẽ không thả em đâu.” Cố Minh Diệp lạnh lùng nói, “Em ngoan ngoãn ở chỗ này đi.”
Hạ Minh Nguyệt sửng sốt. Ơ? ? ?Thực sự muốn ép yêu à?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Cố Minh Diệp càng mím chặt môi hơn, cảm thấy vô cùng buồn bã, anh tránh khỏi tay cô rồi bước đi.
Giây tiếp theo, Hạ Minh Nguyệt ôm anh như bạch tuộc bắt mồi từ phía sau, Cố Minh Diệp đứng hình.
“Cảm ơn những gì anh đã làm cho em hai ngày qua.”
“Anh không muốn nghe.” Không nghe, không nghe, không nghe, đây là câu mở đầu kinh điển trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-truong-nga-ngua-cua-bach-lien-hoa/1818123/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.